Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 365 - Cưỡng Ép Động Thủ

Chương 365 - Cưỡng ép động thủ
Chương 365 - Cưỡng ép động thủ

Lăng Thiên Phạm lập tức che miệng lại, dáng vẻ như ăn phải phân.

Cái miệng này của ông ta từ khi sinh ra khỏi bụng mẹ chưa bao giờ thành thật đến như vậy.

Nhưng không hổ là người dẫn đầu, phó quan tuần thành thành Diêm La, tồn tại gần với thủ hạ thập đại Âm soái của Diêm Quân, Lăng Thiên Phạm lập tức đứng dậy, hất vạt áo bào, giận dữ chỉ vào Tần Hà: “Diệt hồn hắn!”

Vừa dứt câu, Lăng Thiên Phạm cũng động thủ đầu tiên, ông ta vừa duỗi tay ra, một cây xiên ba chạc đã xuất hiện trong tay, nhảy lên một cái rồi nhanh như tia chớp đâm về phía mặt Tần Hà, tốc độ cực nhanh.

Đôi mắt Tần Hà hơi hơi sáng lên.

Cao thủ phẩm cấp!

Thực lực này nếu như đặt ở dương gian, bỏ qua sự tương khắc của âm dương, ít nhất cũng đối ứng với một cao thủ tứ phẩm.

Nhưng như vậy mà ông ta chỉ là một tên phó quan tuần thành.

Có thể thấy được một chút nội tình của Địa phủ.

Xiên ba chạc đâm nhanh như sét đánh, mang theo phong mang có thể đâm xuyên qua hết thảy, kinh khủng nhất là ở trên đó còn có một tia khí u minh quanh quẩn, đây là đặc điểm đặc thù của minh binh Địa Phủ, có lực sát thương cực lớn đối với linh hồn.

Một xiên này mà đâm trúng, sẽ giống như việc quỷ bị sét đánh vậy.

Nhẹ thì linh hồn bị trọng thương, hơi nặng thì là linh hồn tiêu tán.

Bất kể là nhẹ hay nặng thì cũng không thể tiếp nhận được.

Tần Hà thân như du long, gần như là sượt sát qua tránh khỏi xiên ba trạc.

Tiếp đó hắn duỗi hai ngón tay ra, đâm thẳng về phía đôi mắt của Lăng Thiên Phạm.

“Ai nha!”

Lăng Thiên Phạm kêu thảm một tiếng, lảo đảo loạng choạng ngã sang một bên.

Mặc dù Âm thần phẩm cấp đã có thể mở ra thị giác cảm ứng, nhưng đôi mắt vẫn như là người sống, là một bộ phận yếu hại yếu ớt.

Linh hồn Tần Hà đã đúc thành công đức hồn thân, mang theo lực lượng công đức chúng sinh cuồn cuộn mênh mông, có thể trấn áp chư tà, đâm nhẹ một cái, gần như là đâm mù luôn đôi mắt của Lăng Thiên Phạm.

“Làm càn, ăn ta một côn!!”

Theo sát phía sau Lăng Thiên Phạm, Giả Sung cũng động thủ.

Mặc dù Giả Sung chỉ là một tiểu lại Công tào cấp bính, nhưng lấy thực lực đối ứng với dương gian, thì cũng đã đạt đến trình độ ngoại kình hoặc là cao thủ phẩm thấp.

Ông ta cầm một cây khốc tang bổng trong tay, nhắm thẳng vào đầu Tần Hà mà đập tới.

Tần Hà xem xét, không tồi, đều rất dũng mãnh nha.

Ăn ngươi một côn đúng không?

Lên kèo!

Tần Hà trông tránh không né, vươn tay chộp một cái, tốc độ kia chính là nhanh hơn Giả Sung không biết bao nhiêu lần.

Giả Sung chỉ cảm thấy trên tay mình trống không, không ngờ khốc tang bổng đã biến mất.

Lại nhìn kỹ lại, rõ ràng là Tần Hà đã chộp đến tay hắn.

Tần Hà mỉm cười.

Sau đó là thức thứ tám của Đả cẩu bổng pháp, Bổng khiêu lạt khuyển.

Tần Hà thuận tay hất một cái đã lật bay Giả Sung, xoay hắn ta ở giữa không trung một vòng.

Tiếp đó lại tìm đúng cơ hội, thêm một chiêu “Khí quán tràng hà”!

Âm thần không có nhục thân, cho nên không nghe được tiếng động.

Thế nhưng ba động pháp lực trên thân, lại khiến cho người ta cực độ kinh dị.

Về phần thị giác, vậy càng lại giật mình bùng nổ.

Giả Sung thực sự là ăn một bổng, cây khốc tang bổng to chừng cái chén như vậy, trên thân lại có không ít những gồ cục sắc bén nổi lên, tất cả đều từ cửa ruột mà vào.

Cái kia phải nói là ngây ngất.

Giả Sung “ngao” một tiếng, gào ra tiếng chó.

Đám quỷ tốt quỷ sai cùng âm binh ở một bên, còn chưa động thủ mà khí thế đã mất đi một nửa.

“Tội hồn” này không biết có lai lịch gì, vậy mà lại hung tàn đến thế.

Lăng Thiên Phạm bị một chiêu chọc thẳng vào mắt, Giả Sung thì càng thê thảm hơn.

Cả đám quỷ tốt âm binh đều là giật mình sợ hãi, nhao nhao dừng lại thế công kích.

Mặc dù bọn chúng là tâm phúc của Lăng Thiên Phạm cùng Giả Sung, nhưng biểu hiện của Tần Hà quả thực là cực kỳ chấn động khiến người ta sợ hãi, làm cho dũng khí của bọn chúng bị áp chế trong nháy mắt, sinh ra do sự.

Bọn chúng tận mắt chứng kiến hết thảy, nhưng Lăng Thiên Phạm lại không thể nhìn thấy.

Ông ta vội vàng sử dụng bí pháp khôi phục lại tầm nhìn, vừa thấy được tình trạng thê thảm kia của Giả Sung, trong lòng liền biết mình đã đụng phải người không thể chọc nổi, ông ta lập tức ném một thương về phía Tần Hà, dự định chạy trốn.

Người trong nghề vừa ra tay, đã biết như thế nào.

Thực lực của người trước mặt này vượt xa tưởng tượng của ông ta, nhục thân ở bên ngoài, chỉ dựa vào linh hồn mà vẫn có thể đối chiến với Âm quan, còn chiếm thế thượng phong, quả thực là trước nay chưa từng gặp, chưa từng nghe thấy.

Cháu trai Lăng Lập Hằng đã phán đoán sai, người này chắc chắn không phải là cao thủ phẩm thấp, mà là cường giả cao phẩm, sâu không lường được.

Cấp tốc, chạy mau.

Nhưng mà Tần Hà sao có thể buông tha cho ông ta chạy đi như vậy.

Tượng đất còn có ba phần tức giận, xây dựng ván cục tính toán mình, giờ còn muốn chạy?

Cửa ở tây thiên!

Không chút do dự, hắn giơ tay, tâm niệm khẽ động, đại thiết sản lập tức rơi vào trong tay hắn, sau đó xoay tròn một vòng, hung hăng đập thẳng xuống đầu Lăng Thiên Phạm.

Binh khí giao kích!

“Oanh!” một tiếng vang trầm, cây xiên ba mũi của Lăng Thiên Phạm hoàn toàn không phải là đối thủ của cái xẻng đen, tại chỗ bị đập bay, sau đó cái xẻng đen không ngừng thế đánh, trực tiếp đập lên trên đỉnh đầu của Lăng Thiên Phạm.

Khá lắm.

Nếu như nói vừa rồi đám quỷ sai chỉ bị chấn động đến sợ hãi, vậy một kích này, hoàn toàn khiến cho bọn chúng sợ vỡ mật.

Chỉ thấy, đầu Lăng Thiên Phạm đã bị đập rụt xuống.

Không còn thấy cổ!!

Bình Luận (0)
Comment