Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 366 - Chương 366 - Tình Thế Địa Phủ

Chương 366 - Tình thế Địa phủ
Chương 366 - Tình thế Địa phủ

Lăng Thiên Phạm cảm thấy như thế nào thì không ai biết được, nhưng sự trùng kích về thì giác như vậy, quả thực là không gì sánh nổi.

Mặc dù Âm sai đã không còn giống như người sống chia lục phủ ngũ tạng, chia cổ đầu tứ chi, mà giống như là một thể năng lượng.

Nhưng bị đập đầu tiến vào cổ như thế này, vẫn là quỷ sinh lần đầu tiên.

Mà đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.

Tần Hà quan sát Lăng Thiên Phạm.

A?

Thật sự là đầu có thể tiến vào cổ?

Không hổ là Âm quan ngưng kết thành thực thể gần với thập đại Âm soái, quả nhiên là rắn chắc.

Thế là Tần Hà liền giống như đánh chuột đất, lại đập một đập khiến đầu Lăng Thiên Phạm tiến vào cổ.

Kéo lên lại đập xuống, xem thử cái đầu này có thể co duỗi được mấy lần.

Lăng Thiên Phạm lặp tức thảm rồi, đại thiết sản của Tần Hà không chỉ có lực lượng cực lớn, hơn nữa còn chứa cả lực lượng trấn phong cực kỳ cường đại.

Ông ta bị đánh đến mức một nửa phần năng lực cũng không thể thi triển ra được.

Chỉ có thể bò loạn khắp nơi bị động chịu đánh.

Đập nện chừng mấy chục cái, đến khi Tần Hà đã nghiền, mới buông tha cho ông ta... Một cái xẻng đánh đến ông ta không thể tự gánh vác sinh hoạt, chỉ có thể co quắp nằm trên đất.

Tần Hà vác xẻng lên vai, quay người nhìn về phía đám quỷ tốt quỷ sai, lạnh lùng nói: “Còn chưa đi, định đợi ta mời khách ăn cơm à?”

Đám quỷ sai quỷ tốt nghe vậy, như được đại xá, vội vàng ném đủ loại binh khí bổng tử qua một bên, hóa thành một làn khói biến mất không còn thấy bóng dáng.

Kẻ chạy trốn vội chạy trốn, kẻ báo tin đi báo tin.

Tần Hà quay người lại, nhìn về phía Giả Sung, lúc này Giả Sung mang vẻ mặt dữ tợn vừa rút xong khốc tang bổng ra, cùng Tần Hà bốn mắt nhìn nhau.

“Thánh hiền tha mạng, thánh hiền tha mạng!”

Sau một khắc, Giả Sung trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dáng vẻ kia, làm gì còn có chút uy nghiêm nào của “phán quan” nữa, chỉ là một tên hèn nhát sợ chết mà thôi.

“Tha mạng cũng được, nhưng ngươi nhất định phải cho ta một lý do không giết ngươi.” Tần Hà đứng thẳng trước mặt Giả Sung.

“Ta... Ta có thể cho ngươi rất nhiều vàng bạc châu báu, bất kể là dương gian hay âm phủ, đều có thể.” Giả Sung hoảng hốt đến nói năng lộn xộn.

“Không có hứng thú.” Tần Hà lắc đầu.

“Ta có thể nhờ cậy quan hệ giúp ngày tăng thêm tuổi thọ, bên chỗ phán quan ta có người.” Giả Sung lại nói.

“Không có hứng thú.” Tần Hà vẫn lắc đầu.

Tử vong?

Cảnh tượng kia hắn thật sự chưa từng suy nghĩ đến.

Khi thực lực của ngươi mạnh đến mức ngay cả Địa phủ cũng không làm gì được, chỉ cần không phải bị trời phạt, ông trời không chứa chấp nổi ngươi nữa, thì khi nào chết, bản thân tự nói mới tính.

Hiện tại lúc nhàm chán, Tần Hà còn thỉnh thoảng cảm thán một câu “Cuộc đời này dài dằng dẵng, mình cmn làm sao qua đây”.

“Vậy thánh hiền ngài muốn cái gì, ta... ta nhất định sẽ thỏa mãn ngài.” Giả Sung sợ đến mấy hồn mất vía, lời nói cũng trở nên run rẩy.

“Nói chân tướng chuyện này một chút đi.” Tần Hà kéo cái ghế sang, lại ngồi xuống.

“Vâng vâng vâng.” Giả xung gật đầu như gà mổ thóc.

Sau đó qua lời của Giả Sung, Tần Hà mới hiểu rõ ràng tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cùng với tình thế của Địa phủ hiện giờ.

Lăng gia ở Bình Nguyên Châu nơi Lăng Lập Hằng làm thành hoàng, ở Địa phủ xác thực là rất có tổ chức, mặc dù gia tộc ở dương gian không có nhiều nhân khẩu, nhưng ở Địa phủ lại xuất ra mấy vị Âm quan.

Kẻ có chức cấp lớn nhất chính là Lăng Thiên Phạm đang nằm dưới đất kia, phó quan tuần thành thành Diêm La, chỉ thấp hơn thập đại Âm soái một bước.

Có điều một bước này lại xa hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, thập đại Âm soái Địa phủ, kẻ nào kẻ nấy đều là tồn tại có chiến lực cường hãn, hơn nữa mỗi kẻ đều có binh riêng, cây tốt rễ sâu, cho dù là Diêm Quân cũng phải cho bọn chúng một chút mặt mũi.

Trong Địa phủ có câu nói “Âm soái làm bằng sắt, âm binh như dòng nước”.

Mấy trăm năm trôi qua Âm soái chưa từng thay đổi, còn âm binh dưới trướng bao gồm cả phó quan thì liên tục đổi một lượt lại đổi một lượt.

Mâu thuẫn giữa các thập đại Âm soái rất sâu đậm, nếu viết ra toàn bộ quan hệ trong đó có thể làm ra tới mười bộ Chân Hoàn truyện.

Diêm Quân kẹp ở giữa, cũng chỉ có thể làm một nhân vật điều đình trung gian.

Tóm lại là, Địa phủ hiện tại cũng hệt như dương gian, đều là loạn thế.

Thập đại Âm soái mỗi người đều có suy tính riêng, các lộ ngưu quỷ xà thần tách đất tự phong, Ngụy Thiên Đình thì nhìn chằm chằm Địa phủ, còn có các ma đầu bị trấn áp dưới Minh Ngục Cửu u cũng đang rục rịch.

Địa Phủ hiện giờ không khác gì một thùng thuốc nổ, chỉ miễn cưỡng duy trì sự cân bằng.

Ai cũng không biết được khi nào nó sẽ phát nổ.

So với những tin tức này, chút chuyện Lăng gia thiết lập ván cục bẫy Tần Hà kia, quả thực là không thể coi là chuyện.

Đặc điểm điển hình nhất của loạn thế chính là tự mình tạo thành đoàn đội, Lăng gia vì sinh tồn, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Kẻ mà Lăng gia dựa vào, chính là Âm soái Ngưu mã ty Địa phủ - Ngưu thống lĩnh.

Nhưng mà việc dựa vào này cũng chỉ là Lăng gia tự nhận, Ngưu thống lĩnh được xem như Âm soái đệ nhất, thống lĩnh mười vạn ngưu tốt Địa phủ, cho nên ở trong mắt nó Lăng gia có bao nhiêu phân lượng thì còn phải đánh thêm một dấu chấm hỏi.

Dù sao thì Ngưu thống lĩnh không ra tay, Lăng gia chỉ có thể vận dụng hết năng lực của mình, dưới tình huống Âm soái các lộ cùng Diêm Vương nhắm một con mắt, bố trí ra cái ván cục “Câu hồn thẩm phán” này.

Nhưng mà thật đáng tiếc, sau chuyến đi đất Lỗ.

Tần Hà có đại lượng công đức gia thân, linh hồn đã không kém gì nhục thân, cho nên dù Lăng gia có được Âm ty ngầm đồng ý, thậm chí vận dụng cả thần khí điện Diêm Vương này, cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Lòng bàn tay Tần Hà lóe lên một cái, Nam Minh Ly Hỏa lập tức bùng lên trên đầu ngón tay hắn, phóng ra những tia sáng màu xanh, toàn bộ đại điện lập tức bị nhuộm thành màu xanh.

Giả Sung thấy vậy, đôi mắt lập tức trừng to, giật mình hoảng sợ hô: “Nam... Nam Minh Ly Hỏa!”

“Ánh mắt không tồi.” Tần Hà cười cười, giơ tay bắn ra, một đốm lửa nhanh như chớp rơi xuống trên thân Giả Sung, trong nháy mắt đã bốc lên ngọn lửa rừng rực.

“A!!”

Giả Sung la hét thảm thiết, sợ hãi tuyệt vọng gào lên: “Ta biết gì cũng đã nói hết, tại sao còn muốn giết ta?”

“Bởi vì... Làm sai thì phải bị trừng phạt.”

Tần Hà chân thành nói, nói xong hắn lại bắn ra một đốm lửa, đồng thời đốt luôn Lăng Thiên Phạm đang nằm rạp trên mặt đất đến bây giờ vẫn chưa thò đầu ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment