Cùng lúc đó, Mạnh bà ty.
Đây là một trong thập đại ty nha của Âm tào Địa phủ, nói là nha môn, nhưng thật ra đó lại là một tòa cung điện.
Dưới sắc trời vĩnh thế luôn mờ tối của Địa ngục, cung điện to lớn giống như một con cự thú cực kỳ khổng lồ đang nằm trên minh địa khô cằn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người.
Trước cung điện có hai cái đèn lồng màu đỏ máu, trông giống như là cặp huyết mâu của con cự thú này vậy, khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Trong đại điện lúc này, một vị mỹ phụ nhân dáng người diễm lệ, thân hình mảnh mai đang khép hờ mắt phượng, nằm nghiêng trên một chiếc trường kỷ lớn, chỉ lộ ra bóng hình duyên dáng trên tấm màng lụa.
Vài tên nam nữ xinh đẹp mỹ mạo với vẻ mặt yêu dị cầm đèn lồng canh giữ ở hai bên, những ánh mắt dò xét kia, khiến cho thiếu niên mặt vàng đang quỳ rạp xuống báo cáo không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Mỹ phụ nhân nằm trên trường kỷ lớn kia, chính là thống lĩnh Mạnh bà ty, một trong thập đại Âm soái Địa phủ, Mạnh bà.
Mỗi ngày địa phủ tiếp nhận hàng ngàn hàng vạn âm hồn, nếu dương gian gặp phải thiên tai nhân họa, thì thậm chí một ngày phải tiếp nhận mười vạn, mấy chục vạn âm hồn.
Như vậy đương nhiên là một mình Mạnh bà không thể làm xuể.
Cho nên Mạnh bà mà các vong hồn thấy trên cầu Nại Hà, cũng không phải là bản tôn của Mạnh bà, mà là Âm sai của Mạnh bà ty, chuyên phụ trách thanh trừ ký ức vong hồn.
Không quan tâm bản chức nó là gì, Mạnh bà ty chính là một cái đường khẩu, thống lĩnh hơn vạn Âm sai, thực lực không thể khinh thường.
Mạnh bà chính là trời của Mạnh bà ty, nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ cần một câu.
Không phải là dọa thiếu niên mặt vàng dưới sảnh đường, mà thực sự là uy nghi vô cùng.
“Ngươi nói là, tội hồn kia uống canh ngươi nấu, không bị thanh trừ ký ức, lại còn bỏ thêm hương liệu dương gian vào canh?” Trước trường kỷ Mạnh bà, một tên nữ tử mang vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
“Vâng vâng vâng, hắn còn uống luôn ba chén lớn.” Thiếu niên mặt vàng gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nói tiếp: “Hồi bẩm thống lĩnh, tiểu nhân thề, canh tiểu nhân nấu tuyệt đối không có vấn đề.”
“Thánh hiền kia, nhưng có tục danh?” Nữ tử lạnh lùng lại hỏi.
“Có, hắn tên là....”
Thiếu niên mặt vàng gật đầu khẳng định, sau đó liền dừng lại, bởi vì hắn ta có suy nghĩ, hồi tưởng lại như thế nào cũng không nghĩ ra, người kia tên gọi là gì.
Thậm chí ngay cả gương mặt của người kia, cũng mơ hồ không rõ.
“Tại sao không nói tiếp?” Nữ tử lạnh lùng nhíu mày, toàn bộ đại điện lập tức lạnh lẽo hơn mấy phần.
“Ta ta ta... Ta quên rồi.” Thiếu niên mặt vàng bị dọa đến run rẩy, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi.
“Đi, ngươi đi xuống đi, chuyện này không được lộ ra ngoài.”
Nữ tử lạnh lùng thấy dáng vẻ muốn moi ruột móc gan của hắn ta, trực tiếp phất tay, đợi đến khi thiếu niên mặt vàng như được đại xá đi khỏi, nữ tử mới khom người nói với Mạnh bà: “Khởi bẩm phu nhân, tội hồn kia có thể dẫn động hoa bỉ ngạn xuất hiện tiếp dẫn, canh vàng đối vắn hắn ta cũng vô hiệu, chắc chắn là thánh hiền dương gian không thể nghi ngờ.”
“Thánh hiền nhân gian che đậy thiên cơ lại xuất hiện, khanh khách.... Cái này muốn tính ra, phải là Gia Cát Thần Cơ mới có khả năng a?”
Trên trường kỷ lớn, khóe miệng Mạnh bà hơi hơi giương lên, thờ ơ nói: “Phái người truyền bá ra ngoài, nói Ngưu thống lĩnh tính kế thánh hiền nhân gian, thậm chí còn sử dụng cả điện Diêm Vương, nhưng săn ưng không thành còn bị ưng mổ, làm mất luôn cả điện Diêm Vương, Địa phủ sắp loạn rồi.”
“A.... Cái này?”
Nữ tử lạnh lùng nghe xong, còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau khi ngẩn người trong giây lát mới vội vàng nói: “Vâng, phu nhân.”
.....
Nam Minh Ly Hỏa vẫn hung mãnh như vậy.
Chỉ qua thời gian mười mấy hơi thở, quỷ thân của Giả Sung đã bị thiêu đốt sạch sẽ, không còn để lại chút gì.
Ông ta chỉ là một Công tào cấp bính, quỷ thân còn chưa ngưng tụ thành thực thể, vừa bị Nam Minh Ly Hỏa đốt, quỷ thân đã bốc cháy mãnh liệt như là đang đốt người giấy.
Lăng Thiên Phạm thì biểu hiện tốt hơn một chút, nhưng thời gian đốt cháy cũng chỉ chừng một nén nhang.
Quỷ thân ngưng tụ ra thực thể được coi là thi thể, cho nên cũng dẫn động ra kịch chiếu bóng.
Nhưng kịch chiếu bóng lần này, lại hoàn toàn khác với trước đây.
Trước đây khi đốt quỷ thân ở dương gian, kịch chiếu bóng đều là biểu diễn khi còn sống, còn sau khi chết hóa thành quỷ thân như thế nào, thành tựu quỷ vương ra sao,... đều không được hiển lộ ra dù chỉ một chút.
Nhưng mà kịch chiếu bóng của Lăng Thiên Phạm, lại là bắt đầu biểu diễn từ ngày ông ta tiến vào Địa phủ, trở thành Âm binh.
Tương đồng, khi còn sống ông ta là người thế nào, chết ra làm sao, cũng đều không được lộ ra.
Tần Hà suy nghĩ một hồi, chắn hẳn điều này là do tính đặc thù của Âm tào Địa phủ, nếu như vong hồn đi vào Địa phủ trở thành Âm binh, vậy sẽ coi như là một hình thức khác của sinh mệnh.
Quá khứ đã trải qua những gì, thuộc về âm dương cách biệt, không liên quan đến nhau.
“Quỷ sinh” của Lăng Thiên Phạm không có gì đặc biệt, việc ông ta trở thành Âm binh rõ ràng là nhờ Lăng gia trải sẵn đường, tiếp đó ông ta một đường từ Âm binh từng bước lên chức, cũng đều là nhờ sự giúp đỡ của gia tộc cùng với một chút may mắn.
So sánh với dương gian thì chẳng có gì khác biệt, quả thực là tương tự giống nhau.
Về phần khám phá thiên cơ tìm được mình, hoàn toàn là nhờ vào việc sử dụng các thần khí Sổ sinh tử cùng dụng cụ Luân hồi nhìn qua một chút.
Phần thưởng: Đại La pháp chú.
Đại La pháp chú: Pháp chú chi thuật đến từ Phật Môn Thâm Uyên, học tập thuật này, ngài sẽ có được năng lực dời núi trấn biển, có thể trấn được vạn tà trên thế gian.
Tần Hà vừa thấy, lập tức vui vẻ.
Trước đây cho ra một Thiên long Naga, có lực lượng không gì không phá nổi.
Bây giờ lại cho thêm Đại La pháp chú, có năng lực dời núi trấn biển.
Nhất lực nhất pháp, hoàn toàn chính là đại chiêu.
Điều mấu chốt nhất, đây là kỹ năng, chính là phóng thích nội kình cùng pháp lực không bị giới hạn.
Hai chiêu đồng thời phóng ra, mặc kệ nó là thi thể hay là linh, hoặc là thứ gì khác, thì đều có thể trấn áp.
Tiếp đó Tần Hà dò xét điện Diêm Vương, đây đúng là một tôn thần khí, kể từ khi tiến vào nơi này đồng thời cửa lớn bị đóng lại, đã có một cỗ uy áp như có như không quanh quẩn trên đỉnh đầu hắn, khí tức kia, phảng phất như là một tòa núi cao, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thế thái sơn áp đỉnh mà trấn áp mình.
Mà thứ tác động đến cỗ khí tức này, chính là sổ sinh tử trên bàn dài kia.
Ván cục mà Lăng Thiên Phạm thiết lập, chính là muốn lợi dụng sổ sinh tử xúi giục mình xưng tội, tiếp đó lợi dụng cỗ khí tức này để trấn sát hắn.
Ý tưởng rất tốt, nhưng thao tác lại có trăm ngàn chỗ hở, chẳng ra làm sao.
Suy tư chốc lát, Tần Hà mở miệng niệm thầm.
Thuật chú ngữ!
Ngay sau đó, điện Diêm Vương lấy tốc độ cực nhanh mà thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành kích thước chừng bàn tay, xoay tròn trong lòng bàn tay Tần Hà.
Ánh mắt Tần Hà sáng lên, không ngờ còn có thể như vậy?
Sau khi cẩn thận quan sát vài lần, Tần Hà nhét nó vào trong túi.