Có câu nói, trong động bảy ngày bằng ngàn năm bên ngoài.
Âm dương hai giới không chênh lệch lớn như vậy, nhưng thời gian trôi qua cũng không giống nhau.
Đơn giản mà nói, âm phủ một ngày bằng bảy ngày dương gian.
Cái gọi là đêm đầu thất hồi hồn, chính là chỉ thời gian vong hồn đi tới Vọng hương đài, ở Âm tào Địa phủ, chỉ cần một ngày.
Tần Hà ung dung nhàn nhã tham quan phong cảnh Địa phủ, nếm canh Mạnh bà, xem đám Lăng Thiên Phạm diễn kịch, thời gian tổng cộng chưa tới nửa ngày.
Nhưng ở dương gian, thời gian đã trôi qua chừng ba ngày.
Mấu chốt nhất là, hồn Tần Hà tiến vào Địa phủ, nhưng nhục thân vẫn ở khu vực biên giới phân cách âm dương.
Nếu là người bình thường, linh hồn rời khỏi thân thể, không có linh hồn áp trụ bảy phách, sau một khoảng thời gian bảy phách sẽ dần dần tiêu tán, khi mất đi bảy phách, thân thể sẽ tử vong rồi bắt đầu thối rữa.
Nhưng Tần Hà lại không phải là người bình thường, hắn là Lục địa thần tiên.
Công đức kim thân thất phẩm, chỉ bằng nhục thân cũng có thể thành Thánh.
Đứng chờ ba ngày?
Đó là chuyện không có khả năng, đời này cũng sẽ không đứng đợi vô công ba ngày.
Ngay vào lúc linh hồn Tần Hà đang ngắm hoa bỉ ngạn trải dài mặt đất.
Nhục thể của hắn dưới bản năng thúc đẩy, đã vác đại thiết sạn đi trở về lò hỏa táng.
“Tần ca!”
“Chào Thất gia!”
“.....”
Cổng lớn lò hỏa táng, tốp năm tốp ba thợ thiêu thi nhiệt tình chào hỏi Tần Hà.
Sau khi trở về từ đất Lỗ, có vài thợ thiêu thi tu ra được nội kình đã không thèm để mắt đến thân phận thợ thiêu thi, ra ngoài tìm nghề khác kiếm sống.
Lò hỏa táng lại có thêm mấy tên thợ thiêu thi mới.
Thế là danh xưng của Tần Hà lại thăng cấp thêm một bước, đám thợ thiêu thi cũ vẫn gọi Tần Hà là “Tần ca”, còn đám thợ thiêu thi mới đến có bối phận thấp hơn, liền gọi theo thứ tự phòng thiêu thi của Tần Hà, tôn một tiếng “Thất gia”.
Có ý tốt hay xấu, định cậy nhờ hay không thì muốn gọi Tần Hà như thế nào cũng được, miễn là không hô Thanh Ngưu Đại Tiên.
Tâm trạng tốt thì hắn cười cười đáp lại, tâm trạng không tốt thì “ừ” một tiếng.
Nhưng mà lần này, Tần Hà lại phảng phất như là không nghe thấy vậy, trực tiếp trở về phòng thiêu thi số bảy, “rầm” một cái, đóng cửa lại.
Hành động này khiến Vương Thiết Trụ đang chuyên tâm sửa then cài sợ hết hồn, đồng thời cũng làm cánh cửa kẹp luôn đầu ngón tay của nó.
“Ai! Nha!”
Vương Thiết Trụ bị kẹp tay lập tức nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẽo điên cuồng vung vẩy tay, nhìn kỹ lại, năm ngón tay đã bị kẹp đen mất bốn cái.
Đậu xanh!
Tay đứt ruột xót!
Nó đau đến mức ngoại trừ hét thảm được một tiếng, đến nói cũng không nói ra được.
Qua một hồi lâu sau, nó lấy Kim sang hoàn ra, cẩn thận bóp nát một chút rồi đắp lên, cuối cùng mới hóa giải được đau đớn.
Sau đó nó mới đẩy cửa vào phòng.
Trực giác nói cho nó biết, hình như gia có điểm gì là lạ.
Trở về không mở miệng nói câu nào, còn đóng cửa lại, mình rõ ràng còn đang ngồi đó sửa lại then cài cửa.
Từ trước đến giờ gia chưa bao giờ biểu hiện như vậy cả.
Khi nó tiến vào chỉ thấy Tần Hà đang ngồi ngây ra ở trên giường, bất động, cũng không nói chuyện, vẻ mặt thì đờ đẫn.
“Gia?”
Vương Thiết Trụ cẩn thận gọi một tiếng.
Tần Hà không có phản ứng nào, giống như là không nghe thấy vậy.
Dự cảm trong lòng Vương Thiết Trụ càng thêm mãnh liệt, nó tiến lại gần thêm một chút, lại gọi một tiếng: “Gia, ngài đã về rồi?”
Nói xong, Tần Hà vẫn như cũ chẳng hề có chút phản ứng nào, thậm chí mắt cũng không nháy một cái, phảng phất như là một pho tượng vậy.
Tim Vương Thiết Trụ lộp bộp một tiếng, thầm hô không hay rồi.
Gia thật sự bất thường.
“Gia... Tại sao ngài không nói gì vậy?”
Vương Thiết Trụ tiến đến gần, khua khua tay trước mắt Tần Hà, thấy Tần Hà vẫn không có phản ứng gì, nó trực tiếp nắm lấy bả vai Tần Hà, lắc lư hai cái.
Lần này, Tần Hà cuối cùng cũng có phản ứng, đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Vương Thiết Trụ, trong cổ họng phát ra âm thanh giống như tiếng thủy tinh cọ sát vào nhau, nói ra một chữ: “Ăn.”
“Ăn?”
Vương Thiết Trụ ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía bếp lò còn đang bốc hơi nóng.
Chần chừ giây lát, nó đi qua cầm lấy hai cái màn thầu bột trắng.
Đây là bánh mà sáng hôm nay nó mới nhào bột hấp, vừa mới ra lò còn đang tỏa hương thơm ngào ngạt, bản thân nó cũng vừa mới ăn xong.
Trông thấy màn thầu, cuối cùng Tần Hà cũng có động tác.
Hắn cầm lấy màn thầu liền lập tức bỏ vào miệng ăn, ăn như hổ đói.
Hai cái màn thầu, cắn ba miếng đã hết.
Vương Thiết Trụ thấy thế, dứt khoát bê nguyên lồng hấp lấy hết chỗ màn thầu còn lại đưa cho Tần Hà.
Tần Hà tiếp tục ăn như hổ đói, nhanh gọn lẹ ăn sạch sẽ một lồng màn thầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thiết Trụ, không nói chuyện.
Nhưng trên mặt hắn viết rõ hai chữ: Không đủ.
Vương Thiết Trụ xem xét dáng vẻ này liền biết, không có mười lồng tám lồng e là không thỏa mãn được hắn.
Nó biết rất rõ, Tần Hà đói sẽ ăn rất rất nhiều.
Một con bò cũng không coi là nhiều.
Nói không chừng là do quá đói, nhớ năm đó, lúc Vương Thiết Trụ nó bị nát mai nằm lơ lửng trong thùng nước, còn đói thảm hơn như vậy.
Lúc đó đừng nói là mở miệng nói chuyện, ngay cả đầu óc cũng mất đi linh hoạt.
Không nói hai lời, Vương Thiết Trụ vội vàng đi ra ngoài, đẩy một chiếc xe cút kít đi đến bến tàu.
Một hơi mua hết sạch một tiệm bán màn thầu, mang về một xe đầy ắp toàn là bánh màn thầu một trắng.
Tiếp đó chuyển vào phòng thiêu thi, Tần Hà lại tiếp tục ăn.
Sau gần nửa canh giờ, một xe màn thầu đã hết sạch.
Tần Hà vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng trên mặt cuối cùng không còn viết chữ “đói”.
Ngồi yên lặng một hồi, hắn đứng lên, tiến đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Yên tĩnh đứng nhìn, không động đậy chút nào.
Qua một hồi lâu, hắn lại nhìn chằm chằm vào lò đốt xác trong phòng.
Nhìn lò đốt xác xong hắn lại đi ra ngoài, dọc theo bến tàu đi thẳng về phía nam, đến một nghĩa trang nhỏ.
Khá lắm, Vương Thiết Trụ cũng không biết còn có một nơi như vậy.
Xuân về hoa nở, đầy khắp núi đồi đều là những đóa hoa nở rộ, một loạt nấm mồ được sắp xếp chỉnh tề, sơn thanh thủy tú.
Tần Hà đứng sững sờ trước những ngôi mộ kia, qua rất lâu mới đi trở về.
Về đến liền ngã đầu nằm ngủ, ngủ thẳng một giấc tới khi quan sai đưa thi thể dị biến đến.
Toàn bộ quá trình đốt thi thể là Vương Thiết Trụ hoàn thành dưới ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú của Tần Hà, không có Nam Minh Ly Hỏa, cũng không có ngọn lửa Thâm Uyên, chỉ dùng cây châm lửa bình thường.
Đốt xong xuôi tất cả mất gần ba canh giờ.
Tốn thời gian hơn mọi ngày nhiều như vậy, Vương Thiết Trụ không chịu nổi.
Nó xác định, đồng thời cũng chắc chắn, Tần Hà đã xảy ra vấn đề, tám chín phần mười chính là bị mất hồn!
Việc này khiến nó cảm thấy như trời sắp sụp đổ vậy.
Mọi chuyện trước đây đều là do Tần Hà làm chủ, Vương Thiết Trụ nó chỉ là đốt một ít thi thể, làm một chút việc vặt.
Hiện tại Tần Hà xảy ra vấn đề, khiến lòng nó hốt hoảng không yên, không biết nên làm gì bây giờ.
Nói về thực lực, nó có, nói về trí thông minh, nó cũng có, nhưng nó lại không có năng lực lãnh đạo.
Hơn nữa nó rất rõ thực lực Tần Hà là như thế nào, trình độ như vậy mà có thể bị mất hồn, nó cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.
Suy nghĩ một hồi lâu, nó đi tìm Từ Trường Thọ.
Bàn về quan hệ, Từ Trường Thọ là người mà Tần Hà tôn kính nhất, cũng là người hắn tín nhiệm nhất.
Từ Trường Thọ nghe được việc Tần Hà bị mất hồn thì cực kỳ hoảng sợ, sau khi kiểm tra một phen, sắc mặt hắn ta rất khó coi, nói: “Không tốt, thật sự là mất hồn, ánh mắt đờ đẫn, ấn đường phát đen, hiện tại hắn hành động hoàn toàn dựa theo bản năng.”
“Từ thúc mau cứu chủ nhân nhà ta đi.” Vương Thiết Trụ gần như là cầu khẩn.
“Yên tâm, chuyện này ta chắc chắn sẽ lo liệu tới cùng.”
Từ Trường Thọ nói, hắn còn nói thêm: “Ta biết một thầy coi bói mù, ở ngay đầu phố Trường Lăng, biết trị bệnh về đầu óc, cũng biết gọi hồn, trước tiên tìm ông ta thử xem, kiểm tra đúng bệnh rồi nói tiếp.”
“Tốt lắm, vậy chúng ta đi ngay bây giờ?”
“Việc này không nên chậm chễ, lập tức đi ngay.” Từ Trường Thọ gật đầu.
Thế là hai người vội vàng dẫn Tần Hà đi ra ngoài, đến đầu phố Trường Lăng.