Xuân về hoa nở, đào hồng liễu lục, trời trong gió nhẹ, bướm lượn yến về.
Đầu phố Trường Lăng.
Đối với Vương Bán Hạt mà nói, hôm nay là một ngày tốt lành!
Ngày hoàng đạo!
Nên quay lại nghề cũ!
Năm ngoái ông ta tính toán hai lần, đều bị che đậy thiên cơ.
Vương Bán Hạt muốn tìm hiểu thiên cơ, lại liên tiếp bị Thiên Lôi đánh.
Nửa mù biến thành mù thật.
Để tránh gặp bất trắc, nửa năm qua Vương Bán Hạt đã rửa tay gác kiếm, phong quẻ cầu bình an.
Vận đổi sao dời, nửa năm đã trôi qua, hiện tại cuối cùng cũng đã tới ngày tốt lành “mở phong”.
Vương Bán Hạt giũ giũ tấm vải vàng đặt dưới đáy rương, trải lên trên bàn, tấm vải vàng chậm rãi rủ xuống, lộ ra bộ câu đối.
Xem âm dương đoạn ngũ hành, xem nhật nguyệt trong lòng bàn tay.
Xem phong thủy xét lục hợp, nắm giữ càn khôn trong tay áo.
Hoành phi: Thiết khẩu thần toán.
Ngay vào hôm qua, tấm vải vàng vẫn còn viết sáu chữ “Gọi hồn, trị bệnh đầu óc”.
Hai đạo Thiên Lôi đánh xuống đối với Vương Bán Hạt mà nói, vừa là chuyện vui vừa là chuyện buồn.
Đầu tiên là buồn, vì nửa mù đã biến thành mù thật, phong quẻ nửa năm, tài vận suy bại, miệng ăn núi lở.
Dù sao thì việc gọi hồn cùng trị bệnh đầu óc có rất ít khách hàng.
Nó không giống việc đoán mệnh, không quan tâm là người giàu hay người nghèo, là hăng hái tiến lên hay điêu đứng khốn cùng, hễ là người có lòng tò mò về số mạng của mình, trong túi lại có hai đồng tiền dư dả, thì đều thích đến đây ngồi cùng ông ta đôi chút.
Nếu là tính chuẩn việc vui, không chừng còn được khen thưởng chút “tiền mừng”, nếu là tính được việc tai họa, thí chủ tránh tai, cũng có một chút “tiền chuyển vận”.
Tóm lại, nghề chính mới là chính đạo.
Nói về chuyện vui.
Hai đạo Thiên Lôi kia đánh xuống, gây ra động tĩnh khá lớn.
Hàng xóm láng giềng vài dặm xung quanh một truyền mười, mười truyền trăm, lại truyền đến tai người kể chuyện Lưu Khoái Chủy kia, tiếp đó liền có một bộ [Dò tìm bí mật Vương Bán Hạt bị sét đánh] chia làm năm chương mười hồi ra đời, xem như dương danh cho ông ta.
Đoán mệnh có thể tính đến mức bị sét đánh, ngươi nói việc coi bói này lợi hại đến cỡ nào.
Thế là người của nửa Kinh thành đều biết, Vương Bán Hạt lợi hại, có thể nhìn trộm thiên cơ.
Thế là người đến đoán mệnh nối dài không dứt.
Nhưng Vương Bán Hạt phong quẻ, ‘giã từ sự nghiệp trên đỉnh vinh quang”, trong lúc vô tình lại tạo thêm hình tượng “thần toán” Vương Bán Hạt.
Hiện tại thời gian phong quẻ đã qua, làm lại nghề cũ, có hy vọng một ngày thu đấu vàng.
Vương Bán Hạt đã tính ra ngày hôm nay chính là ngày tốt nhất trong hơn nửa năm, giờ này là canh giờ tốt nhất.
Trải vải vàng ra, cắm cờ vàng xuống, mở cửa.
Không phải sao, vừa đốt hương, bày ra quẻ, chén, đồng tiền xong xuôi, thí chủ liền tới cửa.
Ba người.
Hai người bước chân vội vã, một người đi không nhanh không chậm.
Chính là nhóm người Từ Trường Thọ, Vương Thiết Trụ.
Từ Trường Thọ đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định đến, Vương Bán Hạt vừa nghe chỉ là gọi hồn, không phải xem bói, nhưng cũng nhận, dù sao đều là công việc. Ông ta nói: “Người sống mất hồn, phải xem tuổi thọ trước, để ta sờ cốt kiểm tra, đặt tay lên đây.”
“Được.”
Vương Thiết Trụ vội vàng đặt tay Tần Hà lên bàn.
Vương Bán Hạt lấy tay bắt mạch, cầm lấy cổ tay Tần Hà, lần theo mạch đập đi lên hướng xuống, ban đầu không sờ thấy được gì, nhưng sau khi sờ mấy tấc, mắt mù của ông ta lập tức trợn to, giật mình hoảng sợ hít sâu một hơi.
Cốt tượng người này, nào phải là người sống mất hồn, rõ ràng là đã không ở nhân thế, đã thành xương trắng trong đất!
Nhưng mà cảm nhận mạch đập thì mạch tượng người này lại rất hùng hồn, khí huyết tràn đầy, tựa như là long tượng thiên thần.
Cả hai giao hội, khiến cốt tượng hỗn độn như chưa mở ra, khó mà phân biệt rõ ràng.
Vương Bán Hạt như bị điện giật vội vàng buông tay, sắc mặt đại biến.
“Vương thần toán, như thế nào?” Từ Trường Thọ hỏi.
Nhưng không đợi Vương Bán Hạt mở miệng trả lời, đã thấy Tần Hà đột nhiên đứng dậy, quay người, “sưu” một tiếng, phóng nhanh như bay.
Không ngờ lại là.... Chạy.
Từ Trường Thọ cùng Vương Thiết Trụ liếc nhìn nhau một cái, chẳng hiểu ra sao.
“Đuổi... Đuổi theo.”
Vương Thiết Trụ phản ứng lại trước tiên, vội vàng đuổi theo.
Gia đã mất hồn, không thể để gia chạy loạn được.
Từ Trường Thọ xin lỗi một câu rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Vương Bán Hạt ngây người, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Hai mắt không thể nhìn thấy, nhưng ông ta cảm nhận được, trên đỉnh đầu đang có thiên uy ngưng tụ lại.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ vang cực lớn, một tia thiên lôi to chừng ngón tay cái từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt tia sáng đã bao phủ toàn bộ sạp bói toán cùng cả một trượng xung quanh.
Tiếng sấm rền vang vọng cả tòa Kinh thành, rất nhiều người chỉ nghe tiếng cũng không trông thấy sét đánh, ngẩng đầu lên nhìn trời với vẻ mặt mừng rỡ.
Kinh trập, cày bừa vụ xuân, nên gieo hạt.
Chỉ hơi có chút kỳ quái là, bầu trời quang đãng, mặt trời chói chang.
Không biết sấm sét này từ đâu ra?