Tần Hà đi một vòng thành, đứng lại trước cửa Di Hồng viện.
Kinh trập, cày bừa vụ xuân, nên gieo hạt.
Đây chính là mùa sinh sôi nảy nở.
Vạn vật đều hành động theo bản năng, Tần Hà cũng vậy.
Cách đó không xa, Vương Thiết Trụ đuổi theo đến thở không ra hơi.
Tốc độ của Tần Hà quá nhanh, nó dùng hết sức bú sữa mẹ để đuổi theo mới không bị mất dấu Tần Hà.
Thực lực của Từ Trường Thọ kém chút nên đã sớm tụt lại phía sau không theo kịp.
Tú bà trông thấy Tần Hà, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
Người này thân mặc áo gai vải thô, từ trên xuống dưới đều lộ vẻ nghèo kiết xác.
Đặc biệt là đôi giày vải trên chân kia, ngón chân cái đã sắp mài phá mũi giày chui ra.
Nhưng có thể làm sao đây?
Đây là vị khách đầu tiên vào sáng sớm hôm nay.
Đó chính là thần tài.
Chỉ có thể tiến lên nghênh đón, không thể đuổi đi.
Thế là bà ta liền gọi các cô nương tiến lên nghênh đón.
Có điều tú bà gọi thì gọi, các cô nương đều không muốn.
Mới sáng sớm, có không ít cô nương đã nằm cày cả đêm, đau lưng mỏi eo chân chuột rút không nói, họ vẫn còn chưa tỉnh ngủ đâu đấy.
Nếu kia là công tử ca trẻ tuổi nhiều tiền, vậy khẳng định không có vấn đề.
Lấy khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ thướt tha yêu kiều chào đón khách, đó là tu dưỡng nghề nghiệp.
Nhưng người trước mắt này là kẻ nào chứ?
Quả thực là khuyên bò không nên ăn cỏ, phí công.
Thế là ai nấy đều quay người đi tiếp tục chải tóc, không thèm liếc mắt nhìn.
Tần Hà thấy vậy, quay người chạy đi nhanh như chớp, đi tới một chỗ góc tường.
Bách biến thần y, thuật dịch dung, súc thân công.
Khá lắm.
Chỉ mấy cái chớp mắt, người đã hoàn toàn thay đổi.
Phong thần như ngọc, mày kiếm nhập tấn, khuôn mặt như được điêu khắc, môi căng bóng như bôi mỡ, cộng thêm một bộ Phi Ngư phục phụ trợ, hoàn toàn chính là một đại quan nhân phong độ.
Ai?
“Ngụy.. Ngụy Vũ?”
Vương Thiết Trụ trơ mắt nhìn xem Tần Hà biến đổi thành người khác, đôi mắt đậu xanh trợn tròn xoe.
Nó biết bách biến thần y của Tần Hà có thể biến đổi thành đủ kiểu trang phục, Tần Hà có thể biến đổi khuôn mặt, nó cũng đã từng thấy.
Nhưng trực tiếp biến đổi thành dáng vẻ của Ngụy Vũ như vậy, đây là lần đầu tiên nó chứng kiến.
Giờ khắc này, nó rốt cuộc hiểu ra vì sao lúc nào Ngụy Vũ cũng không ưa gia.
Cái trực giác đáng chết kia, thật sự là không chút sai lầm.
Thậm chí đã biến thành Ngụy Vũ đến mức thành bản năng!
Cái tên kia đến cùng là đã gánh thay gia bao nhiêu oan uổng?
Trong lúc nó còn đang ngây người, Tần Hà lại chạy đến trước mặt tú bà.
Ôi!
Các cô nương vừa thấy, đôi mắt lập tức sáng bừng lên!
Đại quan nhân Phi Ngư thật anh tuấn!
Mặc bộ đồ này, lại thêm thân cao này, có uổng công cũng là tình nguyện a.
Ngay cả tú bà cũng phải lau nước miếng bên khóe miệng, vội vàng gọi: “Các tỷ muội, tiếp khách nha!”
Ngay tức thì, một đám oanh oanh yến yến đã tụ lại, khăn lụa bay múa, nghênh đón Tần Hà đi vào bên trong.
Nhưng mà Tần Hà lại không nhúc nhích tý nào, chậm rãi móc ra một túi tiền từ dưới nách, lại lấy tiền đồng từ trong túi ra, lần lượt bỏ từng xâu tiền vào trong tay mỗi cô nương.
Đồng tiền vàng óng xâu thành một chuỗi, mỗi xâu có số lượng đều nhau, không thừa không thiếu.
Vừa tròn năm mươi văn.
Các cô nương lập tức hai mặt nhìn nhau, không hiểu năm mươi văn này là có ý gì.
Cảnh tượng quỷ dị, tú bà vội vàng đi lên dàn xếp, nói: “Quan gia cho tiền thưởng, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tạ ơn quan gia.”
Các cô nương lúc này mới bừng tỉnh ra, rối rít nói cảm ơn, có cô nương gan lớn, trực tiếp dán mình lên thân Tần Hà.
Kết quả lúc này Tần Hà lại mở miệng: “Không không phải tiền thưởng, là... là tiền bao hết.”
Lời này vừa ra, tú bà cùng các cô nương đều đơ người.
Bao hết, mỗi người năm mươi văn?
Cái giá này... là giá cả của dã nương ở đầu hẻm cũ.
Đây là Di hồng viện, tiền thưởng đều phải từ lượng trở lên, mỗi lượng có thể đổi một ngàn văn.
Tú bà lập tức tỏ vẻ không vui.
Đường đường Di hồng viện Kinh thành, sau lưng cũng có chỗ dựa, một tên Phi Ngư Vệ, thật sự cũng không coi là gì.
Mỗi ngày bọn họ chiêu đãi không biết bao nhiêu quan lại quyền quý.
Còn đặt bao hết?
Đừng nói là năm mươi văn tiền, dù có nhấc đến một rương hoàng kim, cũng không thể được.
Nhưng mà không đợi tú mà mở miệng chửi mắng, Tần Hà đã bắt đầu động thủ.
Làm gì?
Lột y phục a.
Sưu sưu sưu.
Vô ảnh thủ.
Ôi, phải gọi là cực nhanh, gọi là sạch sẽ.
Ngay cả tú bà cũng không bỏ qua.