Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 371 - Chương 371 - Thái Tam Đao

Chương 371 - Thái Tam Đao
Chương 371 - Thái Tam Đao

Ai nha, cảnh tượng này, từ sau ‘tửu trì nhục lâm’ của Thương Trụ Vương, đây chính là chuyện kích thích nhất.

Trước mặt mọi người, ngay trước cửa trên đường lớn người đến người đi.

Một đám oanh oanh yến yến trong nháy mắt đã sạch trơn, bên cạnh còn có một tú bà trơn nhẵn.

“Oa!”

Vẻ mặt Vương Thiết Trụ trong nháy mắt đã biến thành hình ⊙o⊙.

Động tác của gia quá nhanh!

Đôi mắt cũng phản ứng không kịp.

“A!!”

Ngay sau đó, một đám oanh oanh yến yến phản ứng lại đã lập tức thét lên, vội vàng đưa tay che chắn.

Nhưng một đôi tay có thể lớn bao nhiêu chứ, che trước không che được, che trên không che được dưới.

Lúc này vẫn là tú bà nhanh trí, vội vàng hô to: “Che mặt! Che mặt!”

Thế là một đám oanh oanh yến yến vội vàng bụm mặt, loạng choạng lảo đảo chạy vào bên trong.

“Oa!”

“Ta đã thấy cái gì vậy!”

Biến cố xảy ra đột nhiên, khiến cho các nam nhân trên phố ai nấy đều trở thành mắt chó khắc kim, ngay cả kẻ mắt không tốt cũng được chữa khỏi.

Cảnh tượng này, quá đẹp.

Tất cả mọi người đều nhìn một cái.

Không sai, chỉ một cái.

Bởi vì bọn họ đều không nỡ chớp mắt.

Kẻ đầu têu Tần Hà thì vỗ tay vui vẻ: “Trông rất đẹp!”

Vương Thiết Trụ trợn tròn hai mắt nhìn theo bóng oanh oanh yến yến biến mất ở cửa ra vào, lau nước miếng chảy xuống khóe miệng, rồi vội vàng tiến lên định kéo lấy Tần Hà rời đi.

Ông trời ơi!

Mau đi nhanh, gây ra chuyện lớn rồi.

Kết quả, không đợi Vương Thiết Trụ đưa tay.

“Rầm” một tiếng vang cực lớn, đại môn Di Hồng viện ầm vang mở ra.

Một tên hán tử dáng người thấp lùn cầm dao phay trong tay dẫn theo một đám gia đinh đằng đằng sát khí vọt ta, rống to một tiếng: “Ai dám giương oai ngay trước cửa Di Hồng viện!!”

Tiếng rống tràn đầy lực lượng, chấn đến toàn bộ người trên đường đều phải bịt tai lại.

Người này vừa xuất hiện lập tức khiến cho đám quần chúng ở phía xa xa vốn chưa nhìn đủ, đang nhao nhao tụ tập tới gần bị dọa đến hít sâu một hơi, nháo nhác tan tác như chim muông.

Tên lùn cầm dao phay này chính là một nhân vật hung ác.

Đại ma cô Di Hồng viện – Thái Tam Đao.

Một cái dao phay dùng đến xuất thần nhập hóa, có tiếng là một đao giết người, một đao chém quỷ, một đao chặt yêu.

Mười năm trước trên giang hồ, người này chính là kẻ muốn gió được gió, muốn mưa được mua.

Về sau ẩn cư ở nơi này, không còn hành tẩu giang hồ.

Hắn ta lợi hại đến mức nào thì người giang hồ đã không thể nói rõ, nhưng có hắn ta trấn Di Hồng viện, xướng khách nối liền không dứt, đủ mọi tam giáo cửu lưu, ngũ hồ tứ hải, nhưng vẫn gió êm sóng lặng.

Theo sát phía sau, tú bà cũng mặc quần áo xốc xếch xông ra, chỉ vào Tần Hà thét lên: “Tam Đao, chính là hắn, chính là hắn!!”

Ánh mắt giận dữ của Thái Tam Đao lập tức khóa chặt vào Tần Hà, hắn ta nổi giận gầm lên: “Tiểu tử, nộp mạng đi!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn ta đã vung mạnh đao ra.

Dao phay trong nháy mắt đã bay ra, phóng thẳng về phía mặt Tần Hà, phía sau dao nối liền một sợi dây xích, còn chuôi đao vẫn nằm trong tay Thái Tam Đao.

Hiển nhiên, đây là thanh liên đao (dao gắn xích).

Tần Hà thấy vậy, nhanh như chớp bước qua một bên theo bản năng, tránh đi.

Tiếp đó hắn xoay người, chạy đi.

Lao nhanh như gió.

Thái Tam Đao thấy vậy, sao có thể mặc kệ cho Tần Hà rời đi, thế là hắn ta vội vàng dẫn theo người điên cuồng đuổi theo.

Nhưng mà khi hắn ta đi ngang qua Vương Thiết Trụ, hắn ta lại dừng lại, nhanh như chớp túm lấy cổ áo Vương Thiết Trụ, quát: “Ngươi cùng hắn là đồng bọn?”

Lúc Thái Tam Đao xuất hiện cũng mang theo hiệu quả giải tán hết mọi người trước cửa Di Hồng viện.

Chỉ có người vừa chạy đi kia cùng tên gù trước mặt là còn đứng ở đây.

Vương Thiết Trụ theo bản năng ngửa người ra sau, vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải, ta chỉ đi ngang qua.”

Câu hỏi ngu ngốc này, ai thừa nhận chính là kẻ ngu.

“Vậy ngươi biết kẻ chạy đi kia là ai không?” Thái Tam Đao ép hỏi, tú bà chỉ thẳng vào cái kẻ đã chạy mất kia, cho nên hắn ta cũng không nghi ngờ.

“Hắn, hắn là...” Đôi mắt đậu xanh của Vương Thiết Trụ đảo quanh một vòng, nói: “Là Phi Ngư Vệ thiêu thi đường, Ngụy Vũ.”

“Ngươi biết hắn?” Thái Tam Đao nổi lên lòng nghi ngờ.

“Bây giờ khắp Kinh thành có mấy ai là không biết Ngụy Vũ, kẻ đập đầu người trên bến tàu hai ngày trước chính là hắn, kẻ xấu.” Vương Thiết Trụ nghiêm mặt trả lời.

“Thiêu thi đường, Ngụy Vũ?”

Thái Tam Đao nghiến răng, buông Vương Thiết Trụ ra, tức giận nói: “Rất tốt, một tên quan thiêu thi nho nhỏ cũng dám lỗ mãng, lão tử sẽ cho ngươi biết thế nào là hòa thượng chạy được nhưng chùa không chạy được!”

“Đuổi theo cho ta!”

“Rõ!”

Thế là một đám người lại đằng đằng sát khí tiếp tục truy đuổi.

“Gia ơi, ngài gây chuyện nhỏ chút đi, hồn còn chưa về đâu đấy.”

Vương Thiết Trụ đưa mắt nhìn theo đám người đi xa, nhón chân lên quan sát, trong lòng vừa lo lắng vừa cạn lời.

Qua một lát, nó lượn một vòng rồi cũng âm thầm đi theo.

Bình Luận (0)
Comment