Cái gọi là bản năng, chính là một loại trạng thái từ bỏ hết tất cả đạo đức thế tục, xấu hổ cùng lý trí, hành động tùy ý xúc động theo bản tính giống loài.
Ví dụ như trẻ con đói bụng thì muốn ăn, khát thì muốn uống.
Bản năng của người trưởng thành thì đa phần đều bị kiềm chế, dưới sự định kiến và xấu hổ.
Bản năng thường sẽ đối lập với đạo đức và lý trí.
Ví dụ như nói về tính, ví dụ như khi trông thấy một người thì có xúc động muốn đánh hắn, còn có ham muốn chiếm hữu,...
Khi một người hoàn toàn buông thả bản năng, mà hắn còn có năng lực hành động không gì sánh kịp, thì cảnh tượng sẽ tương đối.... Hỗn loạn.
....
Cách ba con phố.
“Bán kẹo hồ lô, bán kẹo hồ lô đây!”
“Kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt đây!”
“....”
Một người bán hàng rong mang vẻ mặt rất khôn khéo đang nâng một bó rơm cắm đầy kẹo hồ lô, đứng ở ngay ngã tư đường lớn tiếng rao hàng.
Thỉnh thoảng sẽ có người tiến đến, sau đó lộ vẻ khó khăn hoặc là chê bai, nhưng vẫn mua lấy một hai chuỗi rồi mới rời đi.
Trên thân người bán hàng rong giống như là có ma lực giao dịch thần kỳ.
“Kẹo hồ lô này bán thế nào?” Một ông lão tóc bạc trắng dắt tay một đứa bé đi đến.
Con ngươi người bán hàng rong nhanh chóng đảo qua trên thân lão giả và đứa bé một lượt, cười nói: “Giảm giá, bảy văn tiền một xâu, ngài muốn lấy mấy xâu?”
“Bảy văn?”
Ông lão hơi nhíu mày, quan sát những xâu kẹo hồ lô cắm trên bó rơm một chút, nói: “Mật này ngươi làm không đạt, có pha trộn thêm mủ đào, quả sơn tra cũng quá nhỏ chỉ toàn là hạt, quá đắt.”
“Nha, lão trượng ngài thật tinh mắt nha.”
Người bán hàng rong chắp tay một cái, cười nói: “Giá đường tăng cao, ta đây chỉ là làm buôn bán nhỏ nên cũng rất khó khăn, thế này đi, ta tính ngài năm văn tiền một sâu, như thế nào?”
“Bảy văn, hai xâu.” Ông lão duỗi ra hai ngón tay.
“Được rồi, hai xâu thì hai xâu vậy, ngài lấy đi.” Người bán hàng rong giả bộ chần chờ trong chớp mắt, cắn răng dậm chân đồng ý.
Đưa ra hai xâu kẹo hồ lô, thu vào bảy đồng tiền, mua bán thanh toán xong, khóe miệng của người bán hàng rong hơi nhếch lên ý cười.
Việc làm ăn buôn bán này, hàng nào rẻ thì nhập hàng đó, còn bán hàng thì dựa theo địa vị xã hội, có thể kiếm lời được bao nhiêu là kiếm bấy nhiêu, tất cả đều nhờ vào nhãn lực.
Đã hỏi giá rồi không thể rời đi với tay không.
“Bán kẹo hồ lô, bán kẹo hồ lô đây!”
“Kẹo hồ lô chu chua ngọt ngọt đây!”
Người bán hàng rong lại lớn tiếng rao hàng.
Không bao lâu sau, Tần Hà ôm một đống quần áo từ đằng xa chạy tới, vừa nhìn thấy kẹo hồ lô, hai mắt hắn lập tức sáng lên.
Người bán hàng rong trong thấy là Tần Hà, hai mắt cũng tỏa ra ánh sáng.
Khách hàng cũ!
Hắn ta liền chỉ vào kẹo hồ lô nói: “Khách quan, hôm nay ngài đến rất đúng lúc, đây chính là kẹo hồ lô chính tông, mật chính tông, quả sơn tra chính tông, chỉ còn lại có ngần này thôi, bỏ qua lần này sẽ phải đợi rất lâu mới có lại, ăn ngon không đắt, mười lăm văn một xâu, mua nhiều giảm giá.”
Ánh mắt của Tần Hà rời khỏi những xâu kẹo hồ lô kia, nghiêng đầu đánh giá người bán hàng rong một cái, rồi một tay đưa đống quần áo ôm trước ngực đưa cho người bán hàng rong, sau đó.....
“Sưu!”
Không ngờ hắn đã túm lấy bọc rơm, phóng nhanh như bay!
“Ài o_O???”
Trong lúc nhất thời người bán hàng rong không kịp phản ứng lại.
Từ khi hắn ta bắt đầu vào nghề mười năm trước, chưa bao giờ gặp phải tình huống nào như thế này.
“Cái đồ vô lại, ăn cướp! Ăn cướp a!”
Sau khi phản ứng lại người bán hàng rong lập tức giậm chân hô to, sau đó giơ chân đuổi theo.
Nhưng hắn ta làm sao có thể đuổi kịp Tần Hà chứ, không được bao xa đã mất đi dấu vết.
Hắn ta cúi đầu nhìn đống đồ trước ngực, tất cả đều là quần áo của nữ nhân, lại kiểm tra qua rồi ngửi thử một chút, ở trên đó còn có mùi son phấn cùng nhiệt độ cơ thể.
Cũng không biết là lấy từ đâu ra.
“Vương bát đản, thứ người nào!”
Mắng vài câu lại chần chừ một hồi, người bán hàng rong đành phải đặt ánh mắt trở lại trên những quần áo kia.
Định bụng đi hiệu cầm đồ xem thử, dù sao đây đều là áo tơ tằm, có lẽ nó đáng giá một ít tiền.
“Ngươi mắng ai đấy?
Đúng lúc này, một thiếu niên lưng gù dừng lại trước mặt hắn ta.
Người bán hàng rong đang bực bội, không thèm để ý nói: “Ngươi quản ta mắng ai làm gì, cũng đâu có mắng ngươi.”
Thiếu niên lưng gù mang vẻ mặt tức tối, một cước đạp hắn ta ngã xuống đất rồi chỉ vào hắn ta nói: “Câm miệng, còn nói nữa ta làm thịt ngươi!”
Người bán hàng rong vội vàng bịt miệng lại không dám lên tiếng.
Khá lắm.
Xem cái tốc độ đá ra kia, chắc chắn không phải là người bình thường.
Chỉ là trông mặt hơi lạ, không biết là người từ đâu xuất hiện.
Thiếu niên lưng gù thấy hắn ta đã e sợ, nhìn trước nhìn sau một cái, nhanh chóng chạy đi.
Người bán hàng rong đứng lên, vẻ sợ hãi trên mặt dần dần biến mất, sau đó hắn ta nghiến răng, chỉ về phương hướng mà thiếu niên lưng gù biến mất, mắng to: “Vương bát đản, chính là chửi ngươi đấy, vương bát đản!”
“Cả nhà ngươi người nào cũng là vương bát đản!”
“....”
Đúng lúc này, sau lưng người bán hàng rong lại đột nhiên “rầm rầm” vang lên tiếng bước chân dày đặc tiến lại gần.
Người bán hàng rong xoay người, giật mình kêu lên.
Một đám người đằng đằng sát khí đang xông về phía mình, người dẫn đầu tay cầm dao phay, sắc mặt dữ tợn.
Rõ ràng là đại ma cô Di Hồng viện, Thái Tam Đao.
Thái Tam Đao liếc nhìn thấy quần áo trước ngực người bán hàng rong, dừng lại, một phát túm lấy cổ áo hắn ta xách lên, giận dữ quát: “Quần áo này ở đâu ra?”
Người bán hàng rong sợ đến suýt té đái, run rẩy nói: “Thái gia, hiểu lầm hiểu lầm, vừa rồi có người cướp hàng của ta, còn cưỡng ép đẩy những quần áo này vào tay ta.”
Xem như khách quen Di Hồng viện, hắn ta vừa trông thấy Thái Tam Đao liền biết những quần áo này là từ đâu tới.
Khá lắm, tên biến thái không biết xấu hổ!
Không chỉ ăn cướp, còn ăn trộm, đường đường là quan sai Phi Ngư Vệ, có thể giữ thể diện một chút được không?
“Đánh hắn!”
Thái Tam Đao chỉ đáp lại hai chữ.
Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, thà nhầm hơn cứ thế bỏ qua.
Nghe vậy, đám hộ vệ Di Hồng viện lập tức xông lên cho một trận quần ẩu.
Đợi đến khi đám người hô hoán rời đi, người bán hàng rong chỉ có thể nằm trên mặt đất rên “hừ hừ”.
Quần áo tơ tằm trước ngực cũng đã bị cướp đi.
“Vương bát đản!”
Người bán hàng rong co rúm lại, mắng một câu, khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng lúc đi ra ngoài hắn ta đã xem hoàng lịch.
Kinh trập, cày bừa vụ xuân, nên gieo hạt, nên khai trương.
Tại sao còn bị xui xẻo như vậy.
....
Bên phía Tần Hà.
Hắn vác bó rơm vừa chạy vừa ăn kẹo hồ lô, quả sơn tra, kẹo hồ lô chính tông.
Hiếm khi được đã nghiền.
Chỉ là mật đường không được ngọt lắm, giống như bị trộn thêm thứ gì.
Còn có gương mặt này, hình như mang theo chức năng dẹp quang đường phố, một khi bị người nhận ra, lập tức gây ra hỗn loạn tưng bừng.
Nhưng mà chuyện này đối với bản năng tới nói, đây đều là sao cũng được, không quan tâm.
Chạy một hồi, Tần Hà dừng lại trước cửa một nhà tắm kì, hắn hơi nghiêng đầu một lát, đi vào.