Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 373 - Phòng Ti Vụ

Chương 373 - Phòng ti vụ
Chương 373 - Phòng ti vụ

Cùng lúc đó, nha thự Phi Ngư Vệ.

Ngụy Vũ bưng chén trà trước mặt lên uống cạn, lúc này ở trước mặt hắn ta có một cái lò lửa nhỏ đang đun nước trà, lộc cộc lộc cộc, hơi nước lượn lờ trước khuôn mặt đang cố hết sức duy trì sự bình tĩnh của hắn ta, làm nổi lên sắc xanh trên mặt.

Hiện tại Ngụy Vũ đã chân chính hiểu được một câu nói.

Cái gì gọi là người mà không biết lo xa ắt có ưu sầu tới gần.

Thanh Ngưu Đại Tiên truyền pháp giúp cho hắn ta một bước lên trời, một trận chiến đánh bại hổ tử Tào thị tướng môn Tào Ngạn.

Hơn nữa, sau trận chiến đó thực lực hắn ta vẫn đang dần dần tăng lên, bởi vì dược lực của Tẩy tủy đan vẫn còn chưa hết.

Qua hai ngày, hắn ta đã vọt tới trình độ nội kình đỉnh phong, đạt đến cùng cấp bậc với Ngụy Nguyên Cát và Thường Ôn.

Đồng thời hắn ta cũng nghênh đón một chuyện vui khác, sư phụ của hắn ta, chính là thủ tịch thiêu thi đường Đồ Bách Thú, một sáng đột phá, chính thức bước vào hàng ngũ cao thủ ngoại kình.

Lần này, hắn ta không chỉ đoạt lại bảo tọa người đứng nhất trong các hậu bối tử đệ Phi Ngư Vệ, còn càng củng cố chắc chắn hơn.

Nha thự còn chuyên môn sắp xếp cho hắn ta một phòng ti vụ độc lập.

Phi Ngư Vệ có một truyền thống bất thành văn là, người được phân cho một phòng ti vụ độc lập, có thể nắm giữ quyền hạn chiêu mộ nhân mã độc lập lĩnh mệnh tạm thời.

Cái gọi là độc lập lĩnh mệnh, chính là ngươi có thể tự mình nhận lấy một mệnh lệnh, tiếp đó điều một phần nhân mã trong Phi Ngư Vệ đi hoàn thành nhiệm vụ đó. Về phần nhận mệnh lệnh gì thì không quan trọng, ngươi có thể nhận một mệnh lệnh năm trăm năm vẫn chưa thể hoàn thành.

Mệnh lệnh chưa hoàn thành thì nhân mã mà ngươi chiêu mộ sẽ luôn làm ban sai thủ hạ của ngươi, trừ khi là bị Chỉ huy sứ giải trừ mệnh lệnh.

Nói thẳng ra, chính là nắm giữ quyền hạn thêm người thành lập đội ngũ.

Những Thần bộ, Thiên hộ kia đều có phòng ti vụ riêng của mình.

Mà đây cũng là nguyên nhân mà Phi Ngư Vệ kim đâm không vào, hắt nước không ngấm, kẻ nào không có gốc rễ trong Phi Ngư Vệ thì dù muốn thành lập đội ngũ cũng không thể làm được, từ trên xuống dưới chỉ có một người, chẳng làm nên cái gì.

Phòng ti vụ không lớn, chỉ là một nơi uống trà nói chuyện phiếm, nhưng nó lại là thứ tượng trưng cho quyền lực cùng địa vị.

Một buổi sáng theo gió bay lên, áo đẹp ngựa tốt chí khí uống mừng.

Theo lý thuyết, tâm tình của Ngụy Vũ vào giờ khắc này phải không tệ mới đúng.

Nhưng bây giờ, hắn ta chỉ có xung động muốn giết người.

Hai ngày vừa qua, có người giả mạo hắn ta đi đập đầu người khắp nơi, toàn bộ người bị chụp đầu đều điên rồi, người thì nói những lời nói kỳ lạ, người thì hành động quái dị.

Chuyện này khiến hắn ta bây giờ đi ra ngoài đều phải đeo mặt nạ.

Nếu không thì hắn ta vừa lộ mặt ra là sẽ kèm theo BUFF “dẹp quang đường phố”, cả con đường sẽ biến thành gà bay chó chạy trong nháy mắt, còn có chức năng tốt hơn mười lần lệnh cấm đi lại ban đêm của Binh mã ty.

Đột nhiên vô duyên vô cớ mang tiếng oan, làm cho hắn ta cảm thấy như nhất thời đã quay trở lại thời điểm bị Tào Ngạn hành hung.

Mà đây vẫn chưa hết.

Ngay tại vừa rồi, mấy tên trẻ tuổi cùng thế hệ nương tựa hắn ta vừa nói cho hắn ta biết một tin tức.

Người giả mạo hắn ta lại xuất hiện.

Lần này là lột quần áo các cô nương Di Hồng viện ngay trên đường phố, sạch sẽ không bỏ sót thứ gì, ngay cả tú bà cũng không bỏ qua!

Ngụy Vũ nghe xong liền thở ra một hơi dài, uống thêm một chén trà nóng mới miễn cưỡng đè ép lại được cơn tức giận đã dâng lên đến cổ họng.

Lột quần áo cô nương Di Hồng viện ngay trên đường phố?

Nghe thử đi!

Đây là chuyện con người có thể làm sao?

Nếu ngươi muốn, nguyên một cái phòng bao, chỉ cần đủ bạc thì mười người tám người, trai gái mập gầy cao thấp, muốn làm gì thì cứ làm.

Nhưng ngay trên đường phố?

Còn ở trước mắt bao người?

Con mẹ nó như vậy vô liêm sỉ đến cỡ nào, biến thái đến cỡ nào chứ!

Nếu việc này xảy ra ở trước kia, Ngụy Vũ chắc chắn đã quơ lấy lang nha bổng, dẫn người xông ra tìm đánh người kia rồi.

Trước đây đại hòa thượng chính là bị hắn ta mạnh mẽ thăm hỏi như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn ta lại có điều lo nghĩ.

Bởi vì tên biến thái kia, có khả năng rất lớn là Thanh Ngưu Đại Tiên!

Không có gì khác, trực giác!

Lần trước hắn ta bị Tào Ngạn hành hung, ngay sau đó Thanh Ngưu Đại Tiên liền truyền pháp cho hắn ta!

Nếu không ngửi được mùi gì từ trong việc này thì hắn ta cũng quá có lỗi với thể chế bồi dưỡng nhân tài của Phi Ngư Vệ.

Thanh Ngưu Đại Tiên cao cao tại thượng, quan sát nhân gian, nhưng mà ai biết được hắn có sở thích quái đản gì đó hay không.

Tào tặc còn tốt, vợ người ta thì sao?

Sở thích quái đản, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu người kia thực sự là Thanh Ngưu Đại Tiên thì nên làm cái gì đây?

Ngươi đánh hắn, hay là không đánh hắn?

Đắc tội Thanh Ngưu Đại Tiên, sau này chắc chắn sẽ vô duyên với việc truyền pháp.

Nếu thật sự đó là Thanh Ngưu Đại Tiên, đó chính là sấm sét mưa dông, đều là trời ban ân a!

Cho nên dù là rất tức giận, nhưng Ngụy Vũ vẫn nhịn được.

Dù sao hắn ta cũng không còn thanh danh tốt, thêm chuyện này cũng chẳng là gì.

Đương nhiên cũng có một mặt rất quan trọng, đó là Thái Tam Đao đang truy đuổi tên giả mạo kia.

Xem kết quả trước, nói không chừng Thái Tam Đao có thể thử ra tên giả mạo kia có phải là Thanh Ngưu Đại Tiên hay không.

Nếu không phải mà nói, trên mặt Ngụy Vũ lập tức lộ ra vẻ dữ tợn.

Nhất định vặn đầu ngươi xuống rồi nhét vào đít, vương bát đản.

“Vũ ca, bình tĩnh, bình tĩnh.”

Ngụy Nguyên Cát nhấc ấm trà lên, rót cho Ngụy Vũ một chén trà.

Bên cạnh Ngụy Nguyên Cát còn có Thường Ôn, Ngụy Nguyên Xuân, cùng với một đám tử đệ hai nhà Thường, Ngụy có huyết thống tương đối gần đang ở một bên chờ phân phó.

Ba người thưởng thức trà, câu được câu không trò chuyện, từ đầu đến cuối bầu không khí vẫn rất đè nén.

“Rầm!”

Qua một hồi lâu sau, cửa phòng ti vụ đột nhiên mở ra, một thanh niên có làn da ngăm đen thở hổn hển vọt vào, hô: “Có... Có tình huống mới.”

Ba người đang thưởng thức trà đồng thời nhìn về phía y, bàn tay đang cầm chén trà của Ngụy Vũ vô thức siết chặt lại.

“Mau nói.” Thường Ôn đặt chén trà xuống, vội vàng nói.

Người xông vào tên là Thường Uy, trước kia làm bả tổng trông cửa ở Ngũ thành Binh mã ty, sau khi Thường Ôn phát đạt đã điều y đến Phi Ngư Vệ.

“Thái Tam Đao không thể đuổi kịp người kia, huynh đệ chúng ta phát hiện, hắn đi đến một nhà tắm kỳ, sau khi đi vào theo thì trông thấy... trông thấy...” Thường Uy ngập ngừng hồi lâu, muốn nói lại thôi.

“Trông thấy cái gì, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Thưởng Ôn truy vấn.

“Trông thấy người kia đang cùng một đám lớn nhỏ cang đầu phu khuân vác đấu... đấu...” Lời đến khóe miệng, Thường Uy lại lần nữa ngập ngừng, y liếc nhìn Ngụy Vũ một cái, dáng vẻ như không thể mở miệng nói ra.

“Đấu cái gì, mau nói?” Ngụy Nguyên Cát không kiên nhẫn được nữa.

“Đấu... ách... đấu chim.” Thường Uy nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng nói.

“Đấu chim?” Ngụy Nguyên Xuân lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói: “Cái đám lưu manh rác rưởi phu khuân vác kia, đánh nhau, đi dạo kỹ viện thì rất thạo, nhưng lúc nào lại đổi lồng ghẹo chim, chơi văn nhã rồi?”

“Chim này... Không phải chim kia.” Lúc này, Thường Ôn mở miệng chỉ ra.

Ngụy Nguyên Xuân lúc này mới chú ý tới, lúc Thường Uy nhắc đến điểu thì để tay chỗ giữa hai chân.

“Mẹ nó!”

Ngụy Nguyên Xuân hít sâu một hơi, mở miệng chính là hai chữ.

Vẻ mặt đám người ở đây đều trở nên cứng đờ, cảnh tượng kia quá cay mắt, hoàn toàn không dám tưởng tượng, sau khi quay sang nhìn nhau một cái, mọi người đều đồng thời đưa mắt nhìn về phía Ngụy Vũ.

Chỉ thấy chén trà trong tay Ngụy Vũ “bụp” một tiếng, bị bóp nát.

“Ta con mẹ nó liều mạng với ngươi!”

Ngụy Vũ nổi giận gầm lên, quơ lấy thanh lang nha bổng rồi lập tức xông ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment