“Vũ ca, bình tĩnh, bình tĩnh!” Ngụy Nguyên Cát sớm đã đoán được phản ứng của Ngụy Vũ, nhanh chóng kéo hắn ta lại.
“Vũ Tử, không cần đến mức đó, không cần đến mức đó!” Thường Ôn cũng vội vàng đứng dậy cùng Ngụy Nguyên Cát kéo Ngụy Vũ lại.
Hai người hợp lực, nhấn Ngụy Vũ ngồi xuống ghế.
Mọi người đều biết rõ những chuyện đã xảy ra.
Ngụy Vũ cùng Thanh Ngưu Đại Tiên có dây dưa không rõ.
Nhỡ như người kia chính là Thanh Ngưu Đại Tiên, Ngụy Vũ ngươi không cần truyền pháp thì đó là Ngụy Vũ ngươi có ‘cốt khí’.
Nhưng chúng ta không cần ‘cốt khí’, chúng ta chỉ cần ban thưởng.
Cho nên.
Bình tĩnh!
Phải bình tĩnh!
“Đừng cản ta, ta muốn liều mạng với hắn!” Ngụy Vũ ra sức giãy dụa.
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
Bản quan nhân phong lưu phóng khoáng, một thân chính khí, miệng tỏa hương thơm, gặp hoa hoa nở, tẩu gặp tẩu thích, ngàn vạn bé đáng yêu mê mệt.
Hiện tại thế nào, bị toàn thành coi là đại khủng bố!
Người gặp người trốn!
Ngay cả Hoàng đế đều hạ chỉ hỏi thăm nguyên do.
Nếu tiếp tục như thế, sẽ lại thêm một cái danh nữa.
Trò cười toàn thành!
Đấu chim?
Đấu như thế nào? So lớn nhỏ hay sao?
Chuyện như vậy mà truyền đi, làm sao làm sáng tỏ được nữa, cho dù là có giải thích, nhưng lời đồn đại vẫn sẽ như mụn độc ngấm trong xương, cả một đời cũng không thể xóa bỏ.
Hắn hiểu rất rõ cái thói hư tật xấu của dân chúng Kinh thành, không có ai quan tâm đến chân tướng cả, bọn họ chỉ muốn có trò hay để xem, không có gió cũng có thể nâng lên sóng cao ba thước.
Vào lúc ba người đang lôi lôi kéo kéo kịch liệt, một câu nói của Thường Uy trong nháy mắt đã làm Ngụy Vũ yên tĩnh: “Vũ ca, hắn không bị thua!”
Động tác lôi lôi kéo kéo của ba người theo tiếng nói phát ra lập tức cứng đờ, tựa như là bị ấn nút tạm dừng vậy, ngừng một lát, ba người chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua.
“Không thua là có ý gì?” Ngụy Nguyên Cát ngẩn người.
“Chính là thắng nha.” Thường Uy thật thà nói.
“Thắng?!” Thường Ôn sửng sốt.
“Thắng.”
“Hắn... Thắng như thế nào?” Vẻ dữ tợn trên mặt Ngụy Vũ dần dần tiêu tán.
“Chính là... Cả sảnh đường đều sợ hãi thán phục, không có ai là không chịu phục.” Thường Uy cân nhắc một hồi rồi mới trả lời, trên mặt còn tràn đầy vẻ “rung động”.
Ngụy Vũ nghe vậy, lập tức cảm thấy lửa giận trong nháy mắt đã tiêu tán đi không ít.
Không thua?
Vậy đó chính là không bị mất mặt rồi?
Cả sảnh đường đều sợ hãi thán phục?
Cũng coi như tăng thêm mặt mũi?
Nếu nói như vậy… Hình như cũng được.
“Khụ khụ... Nếu đã như vậy, lần này ta liền tạm tha cho hắn, xem xét biểu hiện sau này.” Ngụy Vũ hắng giọng một cái, lại ngồi xuống.
Đột nhiên cảm thấy đúng là không đến mức.
Độ lượng, cần phải độ lượng hơn.
Thường Ôn cùng Ngụy Nguyên Cát liếc nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ vẻ sống lâu chuyện gì cũng có thể gặp được.
Việc đấu chim thắng thua, hóa ra lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
Đấu thắng thì vinh quang gấp bội, đấu thua thì sỉ nhục gấp bội.
Hẹn đánh nhau mà đánh thua, sau này còn có thể lấy lại danh dự, còn có thể nói tuy bại nhưng vinh.
Còn đấu chim, chắc chắn không thể nói như vậy.
Có điều nói đi cũng phải nói lại.
Cái đám thổ phỉ phu khuân vác kia có cái sở thích quái đản gì vậy.
Phi, thứ rác rưởi đồi phong bại tục.
Có cơ hội nhất định phải đi phê bình một phen.
“Đúng đúng đúng, Vũ ca, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.” Thấy Ngụy Vũ ngồi xuống, Ngụy Nguyên Cát vội vàng lại rót cho Ngụy Vũ một ly trà.
(Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc có nghĩa là người trong sạch dù không nói lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là người trong sạch, còn kẻ xấu xa dù có chối cãi những hành vi xấu xa của mình thì vẫn là kẻ xấu. Bản chất thực sự không thể che giấu và làm giả được.)
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Thường Ôn cũng nói.
Cuối cùng thì phòng ti vụ không lớn này xem như đã yên tĩnh lại.
Ba vị đại lão một lần nữa ngồi xuống uống trà, Thường Uy rất thức thời, tự động lui ra ngoài, tiếp tục liên lạc với tử đệ Phi Ngư đang bí mật điều tra bên ngoài.
Kết quả còn chưa ra tới cửa, một tên tử đệ Phi Ngư đã loạng choạng lảo đảo lao vọt vào, suýt chút nữa đã lao thẳng vào trong ngực Thường Uy.
“Làm cái gì, lỗ mãng.”
Thường Uy lập tức quở mắng, nói: “Chúng ta là Phi Ngư Vệ, trời có sập xuống cũng là Phi Ngư Vệ, mặc kệ là gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Vâng... Xin lỗi Uy ca, tiểu nhân có việc bẩm báo.” Tử đệ Phi Ngư vội vàng nói xin lỗi.
“Nói đi, chuyện gì?” Thường Uy phủi phủi tro bụi không tồn tại trên người.
“Người giả mạo Vũ ca kia sau khi rời khỏi nhà tắm kỳ đã đi chuồng bò.” Tử đệ Phi Ngư trả lời.
“Đi chuồng bò làm gì?” Thường Uy kỳ quái.
“Lấy sữa.”
“Lấy sữa?” Thường Uy lại càng cảm thấy kỳ quái, lại hỏi: “Lấy sữa thì sao, ngươi vội vàng hoảng hốt như vậy chỉ vì chuyện này?”
“Không phải.” Tên tử đệ Phi Ngư trẻ tuổi lắc đầu, nói: “Đối tượng mà hắn lấy sữa, là bò đực trong chuồng bò.”
Thường Uy nghe mà ngây ngẩn cả người, sau đó đôi mắt dần dần trừng to, chửi “mẹ nó” một câu, rồi vội vàng quay người xông về phòng ti vụ.
Không qua bao lâu sau.
Tiếng gầm thét giận dữ lại vang lên lần nữa: “Lần này ta nhất định phải liều mạng với hắn, các ngươi đừng có cản ta!!”