Hai ngày sau, đêm đen gió lớn.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, ở trong đêm yên tĩnh lộ ra vẻ cực kỳ mãnh liệt.
Mặt đất cả tòa Kinh thành cũng hơi chấn động một cái.
Sau đó không lâu, tiếng cảnh báo từ các trạm canh giác dồn dập vang lên, Phi Ngư Vệ khẩn cấp tụ tập, gấp rút chạy về phía Hoàng thành tiếp viện.
Ngụy Vũ dẫn theo Ngụy Nguyên Cát, Thường Ôn chỉ rớt lại phía sau đám người Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú một bước, hơi thở gấp rút xuyên thẳng qua màn đêm.
“Rốt cuộc thì hắn muốn làm cái gì!” Ngụy Vũ đã sắp phát điên.
Hai ngày!
Thời gian hai ngày ròng rã!
Ngụy Vũ cảm thấy thần kinh cùng tính khí của mình trong hai ngày này đã được tôi luyện đến cực độ.
Không còn có thứ gì có thể dễ dàng làm cho hắn ta bốc lên lửa giận.
Đấu chim, lấy sữa bò, mặc quần áo phụ nữ rêu rao khắp nơi, cởi trần chạy,.. cũng chỉ là đồ khai vị.
Tiếp sau đó người kia còn một cước đá chết con chó bull mà thế tử Huệ Vương nuôi dưỡng, một mồi lửa đốt hết sổ sách ruộng đất của Khai Bình Vương phủ, trên đường phố vả miệng hoàn khố Khách thị hai mươi cái,....
Những chuyện trước đó đều có thể tính là chuyện nhỏ, nhưng thế tử Huệ Vương, Khai Bình Vương phủ,... đều là huân quý triều đình mà ngay cả Phi Ngư Vệ cũng không dám trêu chọc.
Hoàn khố Khách thị, lại chính là tiểu hầu gia mà Hoàng đế vì để tưởng niệm Khách thị mới phong thưởng chưa được bao lâu.
Được xưng là tiểu bá vương Kinh thành, là kẻ cũng mang danh ‘dẹp quang đường phố’ giống như Ngụy Vũ. Hai mươi cái vả miệng kia, toàn bộ răng đều rụng, trứng vỡ, người cũng thành kẻ ngốc, bây giờ còn đang nằm ở Thái y viện.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra, khiến Ngụy Vũ cảm thấy đầu mình sớm muộn cũng sẽ sinh ra suy nghĩ của riêng nó – dọn nhà.
Thời gian hai ngày này, Ngụy Vũ cảm thấy, trong thiên hạ này không còn có ai có thể nhẫn nhịn giỏi hơn hắn ta.
Nhưng việc xảy ra tối hôm nay lại khiến hắn ta không tài nào nhịn nổi nữa.
Còn nhịn nữa, Hoàng đế sẽ trực tiếp hạ chỉ, ban chết cho mình.
Nguyên nhân rất đơn giả, cái tên vương bát đản kia lại dám ra tay với Hoàng thành!
Ăn no rỗi việc lại đi ném một quả Phích lịch pháo vào Hoàng thành!
Hành động như vậy không cần suy nghĩ cũng biết, trừ hắn... không có ai.
Hoàng thành, chính là nơi ở của Thiên tử.
Phích lịch pháo không tạo ra bao nhiêu tổn hại, nhưng việc này lại liên quan đến uy nghiêm của Thiên gia.
Thiên tử giận dữ, một đạo thánh chỉ đánh xuống, dù Phi Ngư Vệ có lợi hại đến cỡ nào thì cũng không thể gánh được.
Ngụy Vương Cửu Thiên Tuế vốn đã có mâu thuẫn với Phi Ngư Vệ từ trước, cả triều văn võ bá quan cũng đã sớm coi Phi Ngư Vệ là cái đinh trong mắt, gai trong thịt, nếu bọn họ đồng thời tóm lấy cơ hội này rồi cùng nhau phát lực, Thẩm Luyện cũng sẽ phải ném mũ ô sa.
Rất nhanh, đám người Phi Ngư Vệ đã đi đến dưới chân Hoàng thành.
Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú, Quý Thành Lương, Vũ Văn Tĩnh.
Còn có ba tên hậu bối Ngụy Vũ, Thường Ôn, Ngụy Nguyên Cát.
Ngẩng đầu nhìn lên, một gò thành cung đã bị đánh vỡ, gạch bể rơi đầy đất.
Cận vệ thành cung lúc này cũng đã có mặt dưới tường thành, dẫn đầu là một tên thái giám cao to cường tráng, hắn ta vừa trông thấy Ngụy Vũ liền sửng sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó liền chỉ tay về phía Ngụy Vũ, quát chói tai: “Nghịch tặc lớn mật, tập kích Hoàng thành còn dám rêu rao xuất hiện!”
“Người tới, bắt hắn lại!”
Mười mấy tên cận vệ thành cung nghe lệnh, lập tức “choang choang” một tiếng, lưỡi đao ra khỏi vỏ, như hổ như sói vây về phía Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ biến sắc, thầm hô, quả nhiên.
Vương bát đản ngu xuẩn, Hoàng thành có thái giám Long vệ, có Kim long khí vận, cho dù là toàn bộ thánh địa trong thiên hạ liên thủ tiến đánh nơi này, còn chưa chắc có thể tấn công vào được.
Nơi ở của Thiên tử, trung tâm quốc vận cả triều đại, hội tụ niệm lực triều Lê mấy trăm năm, cuồn cuộn vô biên.
Tuyệt đối không phải là nơi có thể dùng nhân lực để phá, âm linh tà ma, yêu ma quỷ quái thậm chí còn không thể tới gần.
Phích lịch pháo?!
Hành động như vậy, quả thực là đầu óc không có một trăm cái hố thì nhất định không thể làm được.
Ăn no rửng mỡ.
“Khoan đã.”
Lúc này, Thẩm Luyện mở miệng.
Một thân áo bào trắng, ngữ điệu không nhanh không chậm, phảng phất như là mang theo một ma lực thần kỳ, khiến người ta không tự chủ được mà muốn tuân theo.
Cận vệ thành cung đằng đằng sát khí vừa nghe đã dừng lại theo bản năng, Phi Ngư Vương tấn cấp trình độ ngoại kình, hơn nữa Phi Ngư Vệ cũng đã lập đại công.
Chỉ vẻn vẹn ba chữ Phi Ngư Vương, lại có lực lượng như vạn quân, khiến bọn họ không thể khinh thường.
“Thẩm đại nhân, kẻ tập kích Hoàng thành ở ngay sau lưng ngài, không biết ngài định giải thích như thế nào?” Thái giám nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị chất vấn.
“Tử đệ Phi Ngư ta đời đời trung thành, chuyện này có chỗ kỳ quặc, khi đến bình minh, ta sẽ đích thân cho Bệ hạ cùng chư vị lão ông Long vệ một giải thích hợp lý.” Thẩm Luyện chắp tay sau lưng, ngữ điệu vẫn không nhanh không chậm.
Thái giám nghe vậy cũng chỉ chau mày, không dây dưa thêm nữa, Phi Ngư Vệ hiện tại, không dám nói như mặt trời ban trưa, nhưng chắc chắn là một chòm sao lấp lánh.
Thế hệ trước Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú liên tiếp đột phá ngoại kình, mấu chốt hơn là hậu bối ưu tú, xuất hiện liên tiếp ba vị nội kình đỉnh phong.
Nội kình cùng tình thế đã có thể sánh với thánh địa.
Hiện tại cho dù là Thánh Thượng cùng thái giám Long vệ, cũng phải cân nhắc thái độ của bọn họ.
“Tốt, hy vọng sáng sớm ngày mai Thẩm Luyện đại nhân có thể làm sáng tỏ, bằng không... Ngươi biết hậu quả!” Thái giám nghiến răng, dẫn cận vệ cung đình quay lại cửa cung.
Cửa hông Hoàng cung nặng nề chầm chậm mở ra, lộ ra bảy, tám vị lão thái giám Long vệ xếp thành một hàng ở bên trong.
Ngụy Vũ thấy vậy, sau lưng phát lạnh.
Quả nhiên là việc này đã kinh động đến thái giám Long vệ, một quả Phích lịch pháo, nếu xử lý không tốt, toàn thành ắt nổi lên bão giông.
“Điều tra như thế nào?”
Lúc này, Đồ Bách Thú nhìn về phía Thẩm Luyện.
Một câu nói, lập tức khiến Ngụy Vũ hơi an tâm lại.
Năm chữ “Điều tra như thế nào?” vô cùng đơn giản của Đồ Bách Thú, không phải chất vấn Ngụy Vũ, hiển nhiên là đã biết được những chuyện xảy ra hai ngày qua.
Thẩm Luyện hơi do dự, nói: “Gần đây có tay sai của tứ đại gia tộc yêu tiên vùng bắc nguyên đã lẻn vào Kinh thành với ý định gây rối làm loạn, cứ điều tra theo hướng này đi.”
“Điều tra đến trình độ nào?” Quý Thành Lương hỏi tiếp.
Thẩm Luyện nhìn về phía hắn ta, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Bằng chứng!”