Cùng lúc đó, võ đài nam Kinh doanh.
Cuộc đại chiến đất Lỗ đã khiến Kinh doanh tổn thất nặng nề, mười người đi chỉ còn hai người trở về.
Quốc khố triều đình trống rỗng, tạm thời không có khả năng trưng binh, cho nên võ đài nam Kinh doanh, thậm chí là cả nam đại doanh trên thực tế đã bị bỏ không.
Đại doanh trống rỗng không có một người, chỉ có luồng gió lạnh thổi qua những góc phòng, phát ra âm thanh “ô ô”, giống như tiếng vong hồn đang gào khóc.
Trừ những thứ đó, cũng chỉ còn lại có chuột.
Một con chuột lớn chừng một con chó ẩn dưới ánh trăng, liếc ngang ngó dọc đi đến võ đài, cái đuôi không biết vì lý do gì mà đã bị đứt mất, chỉ còn cái mông chuột uốn qua uốn lại.
Đồng thời ở bên cạnh nó, còn có mấy chục con chuột bao quanh, theo sát tiến lên.
Quan sát trong phút chốc, mấy chục con chuột kia liền phân tán ra bốn phía, chui vào các góc trong quân doanh.
Con chuột lớn cũng uốn éo mông chui vào trong bóng tối, xuyên qua mấy hàng doanh trại, đi tới phía trước một tòa tiểu lâu đơn độc.
Trong tiểu lâu có thắp một ngọn đèn, ánh đèn vàng như hạt đậu.
Ở ngoài rìa ánh sáng, có bốn tôn quái vật khổng lồ đứng như tượng, ánh mắt tối tăm đồng thời nhìn về phía chuột lớn.
Thân thể đầy thịt mỡ của chuột lớn run lên một cái, vội vàng bò vào tiểu lâu, chắp tay, mở miệng nói tiếng người: “Các vị tiên trưởng, Thanh Ngưu Đại Tiên chưa đến nơi hẹn.”
“Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện à, phế vật!”
Một tiếng quở mắng âm lãnh truyền đến, từ bên trong có một ánh mắt di động, tiến gần về phía chuột lớn hơn một trượng, vải giáp màu đen phản xạ lại ánh đèn vàng, vừa lạnh lẽo lại vừa sâm nghiêm.
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ bị dọa đến thét to.
Đó rõ ràng là một con cự mãng, thân thể khổng lồ vươn lên cao chừng một người, đầu mãng xà ngẩng cao, lưỡi phun ra lại nuốt vào.
Ánh mắt lạnh lẽo của nó rơi trên thân chuột lớn, khiến chuột lớn không tự chủ được mà nằm rạp xuống, run lẩy bẩy.
Đây là sự khắc chế của giống loài.
“Hừ hừ, Thanh Ngưu Đại Tiên danh truyền vô cùng kỳ diệu, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ là một con chuột nhắt nhát gan mà thôi.” Ngay sau đó, một giọng nói khác lại vang lên.
Đây cũng là một con vật toàn thân lông vàng, thân thể thuôn dài, giống hồ ly lại không phải hồ ly, giống chó nhưng cũng không phải chó, rõ ràng đó là một con chồn, lớn y như một con lừa.
“Dựa theo ước định, đáng ra hôm qua hắn đã phải xuất hiện, đúng là không giảng võ đức.” Giọng nói thứ ba vang lên, đó là một con nhím đen khổng lồ với một loạt gai cao vút nhọn hoắt, nó ngồi xổm dưới đất, cao chừng cỡ một người.
Những chiếc gai nhọn dày đặc kia, giống như là những cây gai thép, làm cho người ta phải sợ hãi.
“Tả mã đại nhân, ngươi nói giờ nên thế nào?” Ánh mắt con chồn chuyển sang một góc xó xỉnh.
Ở nơi đó có hai bóng người đang đứng, một người thân mặc áo bào đen, sắc mặt vàng như nến, còn một người đầu đội mũ da chó, ánh mắt hơi mang vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Người trước, chính là đầu mục mật thám Địch Lỗ ẩn náu ở Kinh thành, đại quan tam phẩm đương triều, Binh bộ tả thị lang Liễu Trường An, hiệu xưng “Tả mã”.
Người sau chính là phó đầu lĩnh tiểu đội Ba Nha Lạt Địch Lỗ còn sót lại, Cam Đồ Cát.
Đối với Liễu Trường An mà nói, mùa đông vừa qua là một mùa đông đại hỷ đại bi.
Chuyện vui chỉ có một, ưu sầu thì cả một đống lớn.
Năm ngoái hạ một trận tuyết tai, cả một vùng phía bắc Trường thành rộng lớn gần như đã bị đông thành hòm băng, công thêm năm trước A Kỳ Ca đột tử trong quan nội, đại quân Địch Vương xuôi nam đả thảo cốc không công mà lui, không thu được đầy đủ vật tư qua mùa đông, khiến cho vô số người lẫn động vật bị đông lạnh mà chết.
Nhân khẩu mấy năm trước cướp được nay mười không còn một, đả thương nguyên khí trầm trọng.
Việc vui lớn nhất chính là Liên giáo nổi lên một cuộc bạo loạn lớn, mặc dù chỉ kéo dài mấy tháng, nhưng đã đánh cho triều Đại Lê một kích cực mạnh.
Hai bên đều riêng phần mình bị suy giảm, trở lại ngang tay.
Một năm mới đến, cuộc đọ sức mới lại mở ra.
Địch Vương có hành động trước tiên, mời được tứ đại tiên gia đông bắc xuôi nam, chuẩn bị liên thủ xử lý cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Địch Vương – Thanh Ngưu Đại Tiên.
Nói đến Thanh Ngưu Đại Tiên, Liễu Trường An rất chột dạ.
Bởi vì ông ta hoàn toàn không biết đại tiên này rốt cuộc là ai, ngay cả là nam hay nữ, là người hay là quỷ, ông ta cũng không biết.
Trong đầu mơ hồ có cảm giác như là đã từng gặp, có nhận biết, nhưng ông ta có suy nghĩ, hồi tưởng như thế nào cũng không ra.
Cũng may, Thanh Ngưu Đại Tiên chạy được, nhưng miếu Thanh Ngưu Đại Tiên lại không chạy được.
Sau khi phá hủy miếu Thanh Ngưu Đại Tiên, cuối cùng cũng gặp được hắn, đồng thời ước chiến với hắn, quyết chiến võ đài.
Phân ra cao thấp, cũng quyết định sinh tử.
Nhưng không ngờ rằng, Thanh Ngưu Đại Tiên lại lỡ hẹn, hoàn toàn không xuất hiện.
Hôm nay đã là buổi tối thứ hai bọn họ chờ đợi, hắn vẫn không xuất hiện.
“Không bằng chư vị tạm dời đến Yên Chi đường, để thử tiên giám thị, một khi có tin tức, lập tức thông tri cho ba vị.” Không còn cách nào khác, Liễu Trường An chỉ có thể tiếp tục trì hoãn.
Đã dây dưa một này, kéo dài thêm một ngày cũng không sao.
Cũng không thể để cho cỗ chiến lực này dời đi được.