Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 379 - Chương 379 - Trúng Kế Bao Vây

Chương 379 - Trúng kế bao vây
Chương 379 - Trúng kế bao vây

Ba tiên thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười dữ tợn.

Cầu viện, đây rõ ràng là chột dạ.

Về phần viện quân?

Cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ trong nháy mắt.

Hoàn toàn không phải là hai quân đối chọi, đợi Phi Ngư Vệ phản ứng lại rồi tới chi viện, món ăn cũng đã nguội.

Hơn nữa ba tiên đều là cao thủ phẩm cấp, ai sợ Phi Ngư Vệ chứ?

Tới thì đánh luôn, miễn cho nói là tam đại tiên gia liên thủ bắt nạt người.

Ngụy Vũ thì sao, ngươi nói hắn chính trực đi, hắn đúng là chính trực.

Nhưng thì sao?

Thời điểm cần bảo toàn tính mạng, hắn cũng không khác người ta là bao.

Ngay vào lúc mũi tên bắn lên trời, hắn đã xoay người bỏ chạy, còn hét lớn một tiếng: “Có ai không, có yêu quái!!”

Thanh âm kia cao vút, ngay cả kẻ điếc ở cách đó mười dặm cũng có thể nghe thấy.

“Giết hắn!” Xà tiên một lần nữa biến thành thân người, khẽ phất tay.

Hoàn tiên cùng Vị tiên nghe vậy, không do dự nữa, lập tức đồng thời ra tay.

Xà tiên đã bị ăn chút thiệt, hiện tại nên đến hai chúng nó động thủ.

Tiếng nói vừa dứt, bọn chúng cũng đã hiển lộ ra bản thể, nhanh như chớp tấn công về phía sau lưng Ngụy Vũ.

Không hổ là cường giả trình độ siêu phẩm.

Trong nháy mắt vừa rồi Ngụy Vũ đã chạy ra xa mấy chục bước, nhưng Hoàng tiên vừa nhảy ra một cái đã đến ngay sau lưng Ngụy Vũ.

Chân trước sắc bén đánh ra một kích đơn giản mà lăng lệ, tức thì làm cho Ngụy Vũ hoàn toàn tiến vào phạm vi công kích.

Tốc độ của Vị tiên chậm hơn một chút, nhưng toàn thân nó đều là gai nhọn tựa như kim thép, cũng không thấy nó thi triển thuật pháp gì mà ba cây gai nhọn đã rời khỏi thân thể nó phóng ra, nhanh như tia chớp đâm về phía Ngụy Vũ, tuy bắn ra sau nhưng lại đến trước, vừa đâm chính là ba vị trí yếu hại: sau đầu, tim cùng ngang bụng Ngụy Vũ, cực kỳ xảo trá.

Nếu bị đâm trúng dù chỉ một chỗ, cũng là thần tiên khó cứu.

Ngụy Vũ cực kỳ sợ hãi!

Mặc dù hắn đưa lưng về phía bọn chúng chạy trốn, nhưng dù thế nào hắn cũng đạt đến trình độ nội kình đỉnh phong, trong nháy mắt khi nguy hiểm vừa xuất hiện, tất cả các lông tơ trên người hắn đã dựng đứng lên.

Bộ pháp chim sẻ!

Tránh!

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngụy Vũ gần như là tránh né theo bản năng, dưới chân hắn lóe lên, thân thể hóa thành một tàn ảnh biến mất, lúc này hắn đã tránh sang bên cạnh hơn ba bước.

“Sưu sưu sưu”

Ba cây gai nhọn gần như là sượt ngang qua Ngụy Vũ.

Gai nhọn xuyên qua không khí phát ra tiếng rít vô cùng nhẹ nhàng, lại làm Ngụy Vũ gần như là sợ hãi đến mất hồn mất vía.

Cường giả siêu phẩm, quả nhiên là cường hãn.

Cho dù là có thần thông, cũng hơi có vẻ không đủ dùng.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngoài ba gai nhọn Vị tiên bắn ra, còn có công kích của Hoàng tiên.

Công kích cực kỳ đơn giản, Hoàng tiên giống như là mãnh hổ vồ mồi, thậm chí nó còn không sử dụng yêu pháp, lại làm cho Ngụy Vũ hoàn toàn lâm vào trong tuyệt cảnh.

Bộ pháp chim sẻ tránh ra hơn ba bước, nhưng hoàn toàn không đủ để Ngụy Vũ nhảy ra khỏi phạm vi công kích.

“Bùm!”

Ngay sau đó, một tiếng nổ trầm vang lên.

Ngụy Vũ kêu rên, bay thẳng ra ngoài.

Hoàng tiên thì “bạch bạch bạch” lui về phía sau, lui đến ngang hàng với Vị tiên.

Ánh mắt hai tiên đều ngưng lại, đổng thời biến sắc.

Bởi vì ở ngay giữa bọn chúng và Ngụy Vũ đang bay ra ngoài, có thêm một người!

Đó là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, trên thân mặc đạo bào, khuôn mặt hơi gầy nhọn, ông ta đứng đó vuốt vuốt râu, lại tự nhiên sinh ra một khí chất lười biếng, giống như là chưa tỉnh ngủ vậy.

Hoàng tiên giữ chặt lại trảo sắc đang run rẩy của mình, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kị, cắn răng nói: “Là ngươi?!”

“Tiền Bách Lượng!” Vị tiên hô nhỏ một tiếng.

Người tới, chính là Ngân đạo trưởng bày quán rượu lập đoàn diệt Hạn Bạt ở đất Lỗ, một trong những người có chiến lực cao nhất Lăng Vân Tự, Ngân Bách Lượng Ngân đạo trưởng.

“Lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác!”

Lúc này, Xà tiên bước một bước đã tiến đến bên cạnh Hoàng tiên, mắt nhìn chằm chằm vào Ngân Bách Lượng, bên trong con ngươi dựng thẳng tràn đầy căm hận.

Một kích vừa rồi của Hoàng tiên, chỉ chút nữa thôi là đã đánh trúng Ngụy Vũ, nhưng ngay vào thời khắc cuối cùng, Ngân Bách Lượng lại đột nhiên xuất hiện, lấy chưởng đỡ kích, đánh lui Hoàng tiên.

Ngụy Vũ chỉ là bị kình phong quét bay, cũng không phải là bị Hoàng tiên đánh trúng.

“Ba vị thân là Xuất mã yêu tiên, không thông báo đã lẻn vào Vương Kinh nhân tộc ta, đã đi quá giới hạn.” Vẻ mặt Ngân Bách Lượng rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt lập lòe phát ra tia sáng.

“Thì tính sao?”

Trong mắt Xà tiên dần dần nổi lên chiến ý, khiêu khích nói: “Ngươi sẽ không cho là, một mình ngươi có thể đối phó với ba chúng ta chứ?”

“Ba đối một, lại nói ra một cách hùng hồn thẳng thắn như vậy, xem ra các ngươi rất thích chơi quần ẩu a.”

Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ thô lỗ từ bên cạnh truyền đến.

Ba tiên theo tiếng nhìn lại, liền trông thấy một nam tử độc nhãn với khuôn mặt tràn đầy dữ tợn, vai khiêng đại đao không biết đã xuất hiện từ lúc nào, bảy đồng tiền trước ngực lấp lánh rực rỡ.

Đồ Bách Thú!

Mà đây vẫn chưa hết, từ một hướng khác, Thẩm Luyện với khuôn mặt như điêu khắc mặc một thân áo trắng cũng không một tiếng động xuất hiện.

“Mau!!”

“Choang choang choang!”

Ngay đằng sau Thẩm Luyện còn có sáu, bảy tên Thần bộ, bao gồm cả Ngụy Nguyên Cát, Thường Ôn cũng đều xuất hiện, loang choang một tiếng, cả đám người đều rút đao ra khỏi vỏ, bao vây ba người kia lại.

Đến đây, trên mặt ba tiên cuối cùng cũng nổi lên vẻ ngưng trọng.

Đây là... Bị gài bẫy!

Bọn chúng vừa mới động thủ, Ngụy Vũ vừa phóng ra tên lệnh báo hiệu, những người này liền lập tức xuất hiện.

Nếu không có sự chuẩn bị từ trước, tuyệt đối không thể đến nhanh như vậy.

Ngay cả cao thủ Lăng Vân Tự cũng có mặt, quả thực là chuẩn bị rất kỹ càng.

Theo bản năng, bọn chúng nhìn về phía Thẩm Luyện, Vị tiên giận dữ mắng to: “Thẩm Luyện, ngươi dám đặt bẫy chúng ta?!”

“Câm miệng, rõ ràng là các ngươi tập kích Hoàng thành trước, sau đó lại tập kích tiểu bối Phi ngư ta, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, chứng cứ rành rành như núi!” Lúc này, Thiết giản Thần bộ Vũ Văn Tĩnh cũng quát to, tức giận nói.

“Đã tập sát tiểu bối Phi ngư ta, còn là hai người đồng thời ra tay, đúng là không giảng võ đức!” Quý Thành Lương cũng bồi thêm một câu.

Ba tiên nghe vậy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không nói ra được lời phản bác.

Bình Luận (0)
Comment