“Xử ai?”
“Xử Hoàng tiên!”
“Vì sao?”
“Ít người thì lập công lớn!”
Ra quyết định, hai huynh đệ hô to một tiếng rồi xông về phía Hoàng tiên.
Dù sao hai người đều là chiến lực nội kình đỉnh phong, hơn nữa có rất nhiều năng lực đều là được truyền pháp truyền thụ, hoàn toàn cường hãn đến không giảng đạo lý.
Cán cân thắng lợi rất nhanh nghiêng về một bên, Hoàng tiên không thể chống đỡ được, càng lúc càng phí sức ứng phó.
Điều càng làm cho nó tức giận hơn là, hai tên vừa mới gia nhập này không hề giảng võ đức, cứ liên tục nhằm chỗ dưới hông mà đánh.
Đủ loại chiêu thức đá háng, trộm đào phải gọi là phối hợp ăn ý, nước chảy mây trôi.
Hoàng tiên càng đánh càng nóng ruột, càng đánh càng cụp đuôi, luôn cảm thấy phía dưới càng lúc càng lạnh sưu sưu.
Hoàng tiên như vậy, bên chỗ Xà tiên càng không tốt.
Khá lắm!
Bảy tám người vây đánh đã là không biết xấu hổ rồi.
Thế mà còn chuyên môn đánh về chỗ bảy tấc, đôi mắt cùng khấu đuôi.
Đặc biệt là có một tên vương bát đản cầm giản, ánh mắt cực độc, cứ nhắm được cơ hội là đâm, nhắm được cơ hội là đâm.
Cái thiết giản kia thì không biết thế nào, bên trên quanh quẩn thi khí, khiến cho nó thường xuyên chú ý khấu đuôi mà không chú ý được đầu, nếu không phải là lân giáp thần di đủ mạnh, nó đã sớm u cục đầy đầu.
Cũng không biết là do sư phụ nào dạy, quá vô liêm sỉ.
Thời gian càng kéo dài, tình cảnh hai tiên càng nguy hiểm.
Dù sao việc chiến đấu luôn là càng giằng co lâu, bên yếu thế sẽ càng bị bất lợi.
Cuối cùng, Hoàng tiên vẫn là kẻ không chống đỡ được trước tiên, kêu to: “Liễu gia, đám này quá âm hiểm, không xong, chạy mau.”
Không có cách, ba kẻ đánh nó thì có hai kẻ là tên âm hiểm, chiếm 2/3.
Còn tiếp tục chống đỡ, sợ là sẽ không có trứng dùng.
Xà tiên đã sớm có ý định rút lui, Hoàng tiên vừa mở miệng thì liền tìm được bậc thang, lập tức hô to: “Rút rút rút!”
Vừa dứt lời, hai tiên cấp tốc phá vây.
Dù sao đều là đại yêu siêu phẩm, da dày thịt béo, hai tiên liều mình bỏ chạy một đập hai kéo, Phi Ngư Vệ cũng giữ không được.
Xà tiên ra một cú Thần long quẫy đuôi, trước tiên phá được vòng vây, thân thể khổng lồ của nó thấy thế nghiền ép lao thẳng về phía Ngụy Vũ cùng Ngụy Nguyên Cát.
Hai người giật mình hoảng sợ vội vàng tránh đi.
Cứ như vậy, Hoàng tiên cũng thoát vây.
Hai tiên hợp lại cùng một chỗ, yêu khí cuốn lên, hóa thành hai luồng yêu khí, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối chân trời.
Phi Ngư Vệ thấy thế, chỉ có thể thu binh, sau đó tụ tập lại xung quanh Vị tiên dò xét.
Thi thể đại yêu siêu phẩm, cho dù là Phi Ngư Vệ cũng rất khó gặp được.
Mấy chục năm qua, chiến lực cao nhất của Phi Ngư Vệ cũng chỉ là nội kình đỉnh phong, căn bản là không đối phó được đại yêu như vậy.
Không thể không nói, chưa biết đặc điểm khác như thế nào, nhưng đặc điểm đầu tiên của đại yêu siêu phẩm này chính là lớn.
Một con nhím lại cao bằng một người.
Toàn thân gai nhọn cao vút, nếu đồng loạt bắn ra thì rất kinh người.
Hơn nữa cơ thể con nhím to tròn, trọng lượng cơ thể ít nhất phải gấp ba lần người trở lên.
Rất nhiều thịt đấy!
“Chỉ huy sứ đại nhân, yêu thi này... Ừm, nên xử lý như thế nào?” Quý Thành Lương hỏi.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà nhìn nhau trao đổi ánh mắt, trên mặt đều lộ ra vẻ mong ngóng.
Yêu lớn như vậy, toàn thân đều là bảo vật a!
Nếu là thi thể bình thường, nên thu dọn thì thu dọn, nên đốt thì đem đốt, nên chôn thì đem chôn.
Quý Thành Lương hỏi ra câu này, đương nhiên là có ý riêng, đặc biệt là tiếng “ừm” kia, ám chỉ thực sự quá rõ ràng.
“Dứt khoát đem nó nấu luôn đi, chúng ta không hưởng dụng thì cũng chỉ cho đám lão thái giám kia hưởng lợi thôi.” Lúc này, Đồ Bách Thú ho nhẹ một tiếng, chế nhạo nói.
Xem như người đứng thứ hai Phi Ngư Vệ, người khác không dám đề nghị, ông ta dám.
Hơn nữa ông ta cũng nói rất đúng, thi thể đại yêu siêu phẩm, đặt ở đâu cũng sẽ được coi là bảo vật mà tranh giành đến bể đầu.
Ngân đạo trưởng người ta đến trợ chiến, còn đang lo không biết cho thứ gì mới tốt kìa.
Lời này vừa ra, cả đám Phi Ngư Vệ đều là ánh mắt tỏa sáng, nhục thân đại yêu siêu phẩm có chứa rất nhiều tinh khí, chỉ cần gánh được, đó chính là vật đại bổ.
Thẩm Luyện chậm rãi bỏ tú xuân đao vào vỏ, nở nụ cười nói: “Gỡ hết gai nhọn xuống, đầu thì giữ lại để giao nộp, những thứ khác thì bỏ vào nồi lớn hầm, ai cũng có phần!”
“Chỉ huy sứ anh minh!”
“Tốt quá!”
“....”
Đám người Phi Ngư Vệ vui mừng quá đỗi.
Kết quả là, một đám người vui vẻ hân hoan đi lấy xe ngựa, chở thi thể Vị tiên trở về nha thự Phi Ngư Vệ.
Chuyển nồi lớn, nhóm lửa, xử lý thi thể. Nguyên cái võ đài to rộng của Phi Ngư Vệ đều được đèn đuốc chiếu sáng choang, còn náo nhiệt hơn cả lúc ăn Tết.
....
Thịt yêu hầm nhừ, hương thơm bay xa mười dặm.
Ở một nơi bí ẩn bên ngoài thành, Xà tiên cùng Hoàng tiên ngửi thấy mùi, sắc mặt liền tái xanh.
“Bọn họ dám!!”
Xà tiên giận dữ gầm lên, đôi mắt rực đỏ.
Ở Bắc nguyên, tứ đại tiên gia có địa vị siêu nhiên, ngoại trừ Hồ tộc, bọn chúng chẳng cần phải nể mặt bất kỳ một thế lực nào.
Chuyến xuôi nam lần này, Xà tiên dẫn đầu.
Kết quả lại xảy ra sự cố lớn như vậy, Vị tiên vẫn lạc, thi thể còn bị Phi Ngư Vệ đem đi hầm.
Sau này trở về Bắc Nguyên phải bàn giao như thế nào?
Mất hết uy nghiêm, trở thành trò cười?
“Phi Ngư Vệ đây là muốn hoàn toàn trở mặt với tứ đại tiên gia chúng ta, bắt nạt yêu quá đáng, bắt nạt yêu quá đáng.” Hoàng tiên nghiến răng nói, trong bốn tiên gia, nó cùng Vị tiên có quan hệ tốt nhất nên trong lòng rất tức giận.
“Nhất định phải cướp đoạt lại thi hài lão tam!!”
Xà tiên đứng bật dậy, giọng điệu kiên quyết, tứ đại Tiên gia có thể chết trận, nhưng tuyệt đối không thể bị đám người ăn, bằng không sau này Xà tiên nó cũng không cần lăn lộn ở Bắc Nguyên nữa.
Nhất định phải cướp đoạt lại, cho dù là Vị tiên lúc này đã biến thành một nồi canh.
Thế là hai tiên thì thầm bàn luận vài câu, rồi sau đó lại lẻn vào Kinh thành lần nữa.
Có điều bọn chúng không biết là.
Hương thơm thịt hầm bay xa mười dặm, không chỉ hấp dẫn bọn chúng đến, còn có một tên ăn hàng hành động dựa vào bản năng.
Cách nha thự Phi Ngư Vệ ba con phố, có một người vác một cái xẻng lớn màu đen trên vai đang hít hít mũi, lần theo mùi vị mà đến.