Trên võ đài Phi Ngư Vệ.
Ba cái nồi lớn được bắc lên, lửa lớn hầm thịt, phối hợp thêm dược liệu áp chế cuồng bạo cùng với cách hương liệu đến từ Nam Dương.
Mùi thịt theo gió bay xa mười dặm.
Phi Ngư Vệ vừa nghe tin liền lập tức hành động, lấy mấy chục tấm bàn bát phương ghép lại thành bàn tiệc vòng, đèn đuốc sáng rực.
Ngoại trừ quan sai phòng thủ, gần như toàn bộ các đầu mục lớn nhỏ còn lại trong Phi Ngư Vệ đều có mặt.
Toàn thân yêu loại siêu phẩm đều là bảo vật, yêu đan, gân, cốt, da, thịt, mỗi một thứ đều có tác dụng kỳ diệu.
Nồi lớn hầm nhừ, đây là một bữa cực kỳ bổ dưỡng ngàn năm khó gặp.
Đương nhiên... Người bình thường là vô phúc hưởng dụng.
Trong cơ thể yêu loại có chứa tinh nguyên cực kỳ cuồng bạo, người bình thường không thể chịu nổi, sơ ý một chút là có thể cho mình tẩm bổ đến thăng thiên.
Chỉ có người nào tu luyện ra được nội kình, mới có thể chống đỡ được.
Người đông đúc nhốn nháo, cười cười nói nói, cực kỳ náo nhiệt.
Nhà xí cách võ đài không xa, hai tên quan sai Phi ngư rời chỗ đi nhà xí, vừa mới tiến vào nhà xí ngồi xuống để “xì xì” thì đã có hai bóng đen lóe lên mà vào.
Ngay sau đó liền nghe thấy hai tiếng kêu rên cùng với tiếng cắn nuốt vang lên, đợi đến chi cửa nhà xí mở ra lần nữa, có hai người mặc trang phục quan sai Phi Ngư đi ra, sau khi chỉnh lại quần áo ngay ngắn, hai người trao đổi ánh mắt một cái rồi đi về phía bữa tiệc náo nhiệt.
Hai người, một người có khuôn mặt gầy nhọn, một người da vàng.
Rõ ràng là Xà tiên cùng Hoàng tiên.
Bởi vì đã bị ăn thiệt một lần nên lần này bọn chúng quyết định âm thầm làm việc,.
Mất đi Vị tiên, bọn chúng đã ở vào thế yếu so với đám Phi Ngư Vệ kia.
Cộng thêm lúc này Phi Ngư Vệ có nhiều người như vậy, có đánh lại hay không còn là điều nghi vấn, nha thự Phi Ngư Vệ xem như là nơi hạch tâm, nói không chừng còn bố trí cả trận pháp.
Tóm lại một câu.
Ăn trộm vào thôn, không cần đả thương.
Đoạt lấy thi cốt Vị tiên rồi lập tức chạy trốn, phải tập kích bất ngờ mới có phần thắng.
Thế là hai tiên mới có hành động cướp đoạt Phi Ngư phục.
Về phần chủ nhân cũ của hai bộ Phi Ngư phục này, đương nhiên đã bị hai tiên nuốt vào trong bụng, không để lại bất kỳ một dấu vết gì.
Chẳng mấy chốc hai tiên đã đi đến khu vực sắp đặt bàn tiệc, chúng quét mắt nhìn một vòng, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Phi Ngư Vệ đã mở tiệc, thi thể Vị tiên đã sớm biến thành từng bát canh thịt được bưng lên bàn.
Không ít người đang xì xụp ăn uống vui vẻ, há miệng phun một cái, thịt đã không còn, chỉ còn lại xương cốt.
Một mẩu xương trong đó còn ùng ục lăn đến bên cạnh chân Hoàng tiên.
Hoàng tiên cúi đầu nhìn, rõ ràng đó là một khúc xương trảo.
Xương trảo này, ngày hôm qua còn châm cứu cho mình.
Chẳng thể ngờ rằng, qua một ngày, nó đã biến thành dáng vẻ như vậy.
Nhân tộc Nam man, đáng hận!!
“Liễu gia?” Hoàng tiên nhìn về phía Xà tiên.
Sắc mặt xà tiên cũng hết sức khó coi, nó do dự một chút rồi cắn răng nói: “Ít nhất cũng phải lấy đầu về.”
Đây là biện pháp thối nhi cầu kỳ thứ, thi thể đã bị chặt thành từng khúc bỏ vào nồi hầm, muốn liều mạng lấy lại cũng rất khó.
(Thối lui cầu kỳ thứ: Không thể thực hiện mục đích mong muốn nhất thì nên chủ động hạ thấp yêu cầu để đạt được lợi ích tương đối.)
“Bây giờ nên làm thế nào?” Hoàng tiên lại hỏi, lúc nói chuyện, nó đảo mắt quan sát toàn bộ bữa tiệc.
Nó phát hiện vị trí càng gần ba nồi lớn thì càng là người hạch tâm của Phi Ngư Vệ.
Đám người chiến đấu với mình lúc trước, đều ngồi ở đó.
Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú, Ngân Bách Lượng, còn có hai tên vương bát đản vô liêm sỉ chuyên môn thăm hỏi phía sau kia.
Nhưng chỉ không thấy tên oắt con sử dụng Đại uy thiên long đâu, không biết có phải là đã về nhà dưỡng thương rồi hay không.
Đang nói chuyện, Thẩm Luyện tựa như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, quay đầu nhìn về phía hai tiên đang đứng.
Hai tiên thấy vậy, ngay trước khi ánh mắt hai bên giao nhau, chúng vội vàng dời ánh mắt đi nhanh như chớp, sau đó ngồi xuống cái bàn trống gần nhất.
Để trà trộn vào nơi này, bọn chúng đã sử dụng bí thuật đặc thù để che giấu đi yêu khí, nhưng cũng không thể giấu được hoàn toàn nếu bị để mắt tới.
Cảm quan của cường giả siêu phẩm là cực kỳ nhạy bén.
Cũng may Thẩm Luyện chỉ là liếc mắt nhìn qua một cái, không dừng lại trên người bọn họ.
Nhưng mà khi bọn chúng vừa ngồi xuống bàn, phía đối diện cũng có một người ngồi xuống.
Trên mặt đều là tro bụi, không biết là lau như thế nào, chỗ trắng chỗ đen, lem luốc đến không thể nhìn rõ mặt mày.
Người kia trông thấy hai tiên thì nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề trắng sáng, hắn cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là dùng vẻ tò mò dò xét hai tiên từ trên xuống dưới, giống như là phát hiện ra chuyện gì đó khó lường.
Hai tiên âm thầm trao đổi ánh mắt, trái tim giật nhẹ một cái.
Bởi vì ánh mắt của người này khiến bọn chúng cảm giác như là mình bị nhìn thấu hết thảy, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút bí mật nào.