Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 384 - Chương 384 - Không Thể

Chương 384 - Không thể
Chương 384 - Không thể

Xà tiên cùng Hoàng tiên cảm giác như đối diện mình không phải một con người, là là một vị thần linh đang quan sát nhân thế.

Ánh mắt xuyên thấu kia, làm bọn chúng có cảm giác như gai đâm sau lưng, như ngồi trên bàn chông.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn chúng cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

Cảm giác như yêu khí trong cơ thể đều ngừng chuyển động, toàn thân cứng đờ.

Nếu chỉ là nhìn một cái cũng coi như.

Mấu chốt là người này lại nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại tới tới lui lui.

Quả thực chính là không kiêng nể gì cả!

Xà tiên thề, nó thật sự muốn tát qua một cái, hoặc là trực tiếp chọc mù đôi mắt người này, sau đó mắng to: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Nhưng nó lại không dám, hoặc có thể nói là không thể làm được, rõ ràng nó đang mở to mắt, nhưng lại giống như sống sờ sờ rơi vào trong ác mộng.

Hoàng tiên thực lực yếu hơn thì lại càng cảm thấy tệ hơn.

Qua rất rất lâu sau, cho đến khi một tên quan sai Phi ngư trẻ tuổi bưng ba chén canh thịt lớn đến, thì ánh mắt người đối diện mới rời đi.

Trong nháy mắt đó, Xà tiên cùng Hoàng tiên liền cảm nhận được lực lượng như vạn quân đặt trên người đã biến mất không còn tăm tích, cái nhìn xuyên thấu kinh khủng kia cũng thình lình tiêu tam, hai tiên hít một hơi khí lạnh.

Lúc này trên trán Hoàng tiên đã ứa ra một tầng mồ hôi.

Trước mặt đặt ba chén canh thịt lớn, nước canh đậm đà, có thịt có xương có canh, có hành thái nhỏ, còn có cả rễ nhân sâm.

Người đối diện kia nóng lòng không kịp chờ đợi xúc lấy một khối xương đầy thịt bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức sáng bừng lên giống như là mắt chó khắc kim.

Xà tiên cùng Vị tiên cúi đầu nhìn xuống canh thịt, đều khẽ nuốt nước miếng một cái khó mà nhận ra.

Canh này.... Quá thơm.

Ở xa xa đã ngửi thấy mùi thơm, đi đến càng gần càng thơm, lúc này đặt ở ngay trước mặt, lại càng thơm đến không thể tả.

Kích thích người ta thèm ăn đến mức có thể xưng là hiệu quả “cưỡng chế”.

Hai tiên vội vàng kìm nén lại xung động muốn bưng chén lên ăn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhúc nhích.

Đây chính là thịt của đồng bạn, là thịt của huynh đệ!

Không thể ăn!

Ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ.

Bằng không, có khác gì với súc sinh hành động theo bản năng chứ?

“Các ngươi... Không ăn à?”

Qua một lát, sau khi người đối diện uống một hớp canh lớn thì nghiêng đầu nhìn bọn họ, tò mò hỏi.

Câu hỏi này không có gì để trả lời, nhưng vấn đề là người hỏi lại rất lớn tiếng.

Người ngồi ở bảy, tám bàn xung quanh đều có thể nghe được rõ ràng.

Trong nháy mắt, mấy chục ánh mắt đồng loạt nhìn đến.

Đám người tới đây đều vì muốn ăn thứ đại bổ, canh vừa mang đến đã không kịp chờ đợi mà bắt đầu ăn, hai người này lại ngồi thẳng đơ như cây gậy trúc, trông rất nổi bật.

Rất nhanh, đám người xung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Hai tiên thấy vậy, không hay rồi, đã bị chú ý.

Xà tiên ra quyết định rất nhanh, lấy chân đá nhẹ Hoàng tiên một cái, lập tức bưng chén canh lên thổi thổii: “Sao lại không ăn chứ, ta đây là đang để nguội bớt một chút, quá nóng.”

Hoàng tiên được nhắc nhở cũng vội vàng bưng chén canh lên, nói: “Không sai, quá nóng, ai nói ta không ăn chứ.”

Người đối diện kia nghe vậy, cũng không mở miệng nói “A”, cũng chẳng gật đầu, mà vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hai người.

Dáng vẻ như là, ta xem ngươi uống, nếu ngươi không uống ta sẽ cứ chờ như vậy.

Xà tiên thấy thế, âm thầm oán hận, lập tức bưng chén canh đến bên miệng, trong lòng mặc niệm: “Vị lão đệ, ca ca đây là bất đắc dĩ, tất cả đều là vì để có thể lấy đầu ngươi trở về an táng, tuyệt đối đừng oán trách ta.”

Mặc niệm xong, nó liền nhấp một miếng.

Kết quả là canh vừa vào miệng, đôi mắt xà tiên liền hơi hơi mở to.

Canh này, quá... cmn quá ngon!

“Không được, tội lỗi, tội lỗi!!”

Xà tiên vội vàng xua tan suy nghĩ này ra khỏi đầu, cảm thấy xấu hổ.

Nam man tử đáng hận, không ngờ lại nấu Vị lão tam ngon như vậy.

Quá đáng!

Quá ức hiếp yêu!

Lát nữa, sau khi lấy được đầu Vị lão tam, nhất định phải đại khai sát giới, hung hăng huyết tẩy nơi này một trận để rửa đi sỉ nhục của mình, an ủi anh linh lão tam.

Ngay lúc Xà tiên còn đang xấu hổ, hối hận cùng rối rắm, Hoàng tiên bên cạnh thì “ừng ực, ừng ực.”

Lại là sau khi uống một ngụm, lại uống thêm ngụm nữa.

Bình Luận (0)
Comment