Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 385 - Chương 385 - Vĩnh Viễn Sống Ở Trong Lòng

Chương 385 - Vĩnh viễn sống ở trong lòng
Chương 385 - Vĩnh viễn sống ở trong lòng

Xà tiên vội vàng nghiêng đầu nhìn sang Hoàng tiên.

Ánh mắt nghiêm nghị tràn đầy vẻ chất vấn, mật ngữ nói: “Tại sao ngươi lại có thể uống hai ngụm?”

Hoàng tiên lập tức rụt đầu lại, cúi đầu: “Ách... Kìm lòng không được, nhịn không được.”

Xà tiên trừng mắt: “Ngươi làm như vậy, xứng đáng với lão tam không?”

Hoàng tiên tự biết mình đuối lý, cúi đầu thấp hơn: “Ta sai rồi.”

Ánh mắt Xà tiên lúc này mới hòa hoãn lại, nói: “Lần sau không thể làm như vậy nữa, lão tam là huynh đệ.”

Hoàng tiên gật gật đầu, tiếp đó lưu luyến không rời đặt chén canh trong tay xuống.

“Nếu các ngươi không thích ăn, vậy đưa cho ta đi.” Đúng lúc này, người đối diện kia lại mở miệng nói.

“Nghĩ hay đấy?”

“Dựa vào đâu?”

Xà tiên cùng Hoàng tiên đồng thanh hô.

“Các ngươi... Trông có vẻ như không thích ăn nha, đừng có lãng phí.”

Người kia nhỏ giọng nói lẩm bẩm không rõ, húp mấy ngụm, một chén canh thịt lớn chỉ còn lại một nửa, hai má phình lên như hamster, quanh miệng bóng mỡ.

Xà tiên cùng Hoàng tiên liếc nhìn nhau một cái, không biết nên phản bác như thế nào.

Đúng vậy, mình không ăn, đám người Phi Ngư Vệ ăn.

Đông người như vậy, ai nấy đều ăn trong chén lại nhìn trong nồi, nếu mình không ăn, người ta cũng sẽ cười cho.

Hoàng tiên liếm liếm môi, lại dùng mật ngữ nói: “Liễu gia, dù sao lão tam cũng đã vào nồi rồi, chúng ta không ăn thì cũng sẽ bị Phi Ngư Vệ ăn.”

Xà tiên nhíu mày: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”

Hoàng tiên ngẩng đầu, chột dạ nói: “Nước phù sa... Không chảy ruộng ngoài.”

Xà tiên cúi đầu nhìn chén canh lớn đậm đà màu nước trà, trên mặt lóe lên một tia đấu tranh tư tưởng.

Hoàng tiên lấy hai tay nâng chén canh lên, nói tiếp: “Nếu như lão tam trên trời có linh nhìn thấy chúng ta, tin tưởng rằng, nó cũng sẽ không trách tội chúng ta đâu.”

Dùng mật ngữ nói xong, Hoàng tiên giống như là tự thuyết phục chính mình, một lần nữa bưng bát lên ghé vào bên miệng, “ừng ực” một tiếng, lại uống một ngụm.

Lúc này nó phát hiện, sau khi bỏ đi gánh nặng tâm lý, hình như canh này càng trở nên ngon hơn!!

Vẻ đấu tranh tư tưởng trên mặt Xà tiên lại càng thêm rõ ràng, qua hồi lâu sau, nó cắn răng một cái, cũng uống một ngụm.

Đúng là đạo lý này, canh này không uống thì cũng chỉ hời cho Phi Ngư Vệ, không uống thì quá phí.

Uống canh xong, hai tiên nhịn không được lại bắt đầu ăn thịt.

Đây là tinh hoa còn mỹ vị hơn cả canh, đầu bếp Phi Ngư Vệ hàng đầu thiên hạ, sử dụng bí phương độc môn.

Thịt vừa vào miệng còn chưa kịp nhai đã hóa thành một cỗ tinh khí cùng nhiệt lượng tiến vào trong bụng, sau đó tản ra khắp toàn thân, khiến cho người ta cảm giác như say rượu, sảng khoái đến muốn bay lên.

Hai tiên ăn sắp rớt cả nước mắt.

Trước đây bọn nó ăn thịt đều là xé thịt tươi còn lẫn máu tanh, thỉnh thoảng có nấu lên, nhưng cũng chỉ là bỏ thêm một ít lá trà vào nấu cùng, thậm chí còn không thể át đi mùi tanh nồng, ăn không khác nhau là mấy.

Vùng Bắc Nguyên nghèo nàn, để sinh tồn được đã là điều không dễ dàng, dân chúng phụng dưỡng tứ đại tiên gia có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, chỉ cần là thứ có thể nuốt xuống lấp đầy bụng, thì không cần bận tâm đến vấn đề có thể ăn được hay không.

So sánh hai bên, đồ ăn trước đây quả thực chính là đồ ăn cho heo.

Mặc dù bọn chúng là cường giả siêu phẩm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được ăn thịt nào ngon đến vậy, lại càng không nghĩ tới thịt có thể nấu lên thơm đến thế, ăn ngon đến thế!

Hơn nữa không chỉ ăn ngon, còn cmn bổ!

“Lão tam, huynh đệ tốt từ nhỏ đi tiểu nặn bùn, đến lớn đi mò cửa nhà quả phụ!”

“Chớ trách chúng ta a!”

“Mặc dù thường xuyên là chúng ta đi tiểu, ngươi nặn bùn; mặc dù thường xuyên là chúng ta mò cửa, ngươi trông chừng; mặc dù thường xuyên là cô nương ngươi thích, chúng ta cũng thích...”

“Nhưng chuyện đó.... Toàn bộ đều không quan trọng.”

“Quan trọng là, chúng ta là huynh đệ!”

“Tiên gia chúng ta đều hóa hình sớm, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu... cũng không cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

“Tóm lại, huynh đệ tình thâm, nhất định đừng oán trách chúng ta.”

“Để bọn chúng hưởng lợi không bằng cho chúng ta hưởng lợi.”

“Canh thịt đi xuống yết hầu, ngươi đi xuống lòng, huynh đệ, ngươi vĩnh viễn sống ở trong lòng chúng ta!!”

“Ừng ực, ừng ực...”

Hai tiên vừa mắt rưng rưng vừa ăn như hổ đói, ăn canh thịt trong bát đến sạch bong.

Ăn xong vẫn cảm thấy chưa đủ, vì để động lực đoạt lại thi cốt càng thêm mạnh mẽ, chúng còn giơ tay gọi phục vụ bưng chén, mặt dày mày dạn hối lộ bạc, muốn lấy thêm hai bát lớn nữa.

Ăn xong ba chén lớn, lau lau miệng, hai tiên liếc nhìn nhau một cái.

Phải làm việc.

Nhưng đang chuẩn bị đứng dậy.

Người đối diện lại đột nhiên sâu kín hỏi một câu: “Đi đâu đấy?”

Hoàng tiên chỉ cảm thấy miệng mình đã mất đi khống chế, bật thốt ra: “Chúng ta đi tìm đầu lão tam.”

Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức sắc mặt hai tiên đại biến.

Xà tiên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Hoàng tiên, còn Hoàng tiên thì lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.

May mắn là cũng không nói lớn tiếng, nó chột dạ nhìn hai bên một cái, xem chừng chỉ có người đối diện kia là nghe thấy được.

Hai tiên đều lo lắng điều này, sau khi liếc nhìn nhau một cái, chúng đồng thời nhìn về phía Tần Hà với ánh mắt chứa một tia lạnh lẽo khó mà nhận thấy.

“Các ngươi cũng thích ăn canh đầu thú?” Lúc này người kia lại hỏi.

Hoàng tiên: “Ách ⊙o⊙... Đúng vậy.” Nó sững sờ gật đầu, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn là đồ đần.

“Ta cũng thích ăn.”

Người kia nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, trông có vẻ ngu ngốc.

Hai tiên lại liếc nhìn nhau một cái, cả đầu đều là dấu hỏi chấm, không hiểu cái tên này là từ đâu tới.

Tất cả Phi Ngư Vệ đều ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, chỉ có người này là lem lem luốc luốc, một thân Phi Ngư phục dính đầy vết bẩn, giống như là đã lăn qua lăn lại trên mặt đất vậy.

Xà tiên chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi biết... Đầu của Vị tiên ở đâu không?”

“Biết nha, ta có thể dẫn các ngươi đi.” Người kia gật đầu liên tục như giã tỏi.

Bình Luận (0)
Comment