Hai tiên lại liếc nhau lần nữa, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt đã khó mà che giấu.
Tên quái nhân này với cái vẻ ngu ngơ kia, lại cho chúng nó một cảm giác rất nguy hiểm.
Rõ ràng hắn không phải là Phi Ngư Vệ cấp cao, thậm chí còn không phải là Phi Ngư Vệ.
Phi Ngư Vệ cấp cao đều ở phía trong, còn chỗ này là chỗ ngoài rìa, muốn uống thêm hai chén canh còn phải nhét bạc.
Điều này rất đáng để suy ngẫm.
“Nếu như vậy.... Vậy thì làm phiền ngươi dẫn đường.” Xà tiên trầm tư một lát, chắp tay nói.
Nó không quan tâm người kia nói thật hay giả, rời khỏi nơi này cũng là một lựa chọn không tồi.
Nếu thực sự biết, vậy sau khi lấy được đầu Vị tiên sẽ xử hắn.
Nếu giả vờ biết, vậy thì trực tiếp xử hắn.
Thông qua tình hình yến hội cùng những câu trò chuyện vụn vặt mà chúng nghe lén được đến xem, đầu Vị tiên hẳn là chuẩn bị đưa vào Hoàng cung giành công, cũng không ở chỗ này.
“Dễ nói, dễ nói.”
Nụ cười trên mặt Tần Hà càng tươi hơn, hắn đặt bát xuống rồi lau qua miệng một cái, tiếp đó liền dẫn hai tiền rồi đi võ đài, đi ra phía bên ngoài.
....
Cùng lúc đó, vị trí trung tâm bữa tiệc.
Thẩm Luyện liếc mắt nhìn ba người đang rời đi kia một cái, ngửa đầu lên, một hơi uống cạn ly rượu.
Đối diện, Ngụy Nguyên Cát cũng đang bưng chén rượu, hắn mở to hai mắt, không thể tin nổi mặt mũi mình vậy mà lớn như vậy!
Trong cả bữa tiệc, người khác kính rượu Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân cũng chỉ nhấp một chút qua loa gọi là.
Mình vừa lấy hết can đảm mời rượu, khá lắm.
Thẩm đại nhân lại ngửa cổ uống cạn một hơi?
Còn uống trước cả mình?
Ngụy Nguyên Cát cũng không biết nên miêu tả tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào nữa.
Không hiểu, sợ hãi, ngạc nhiên, còn có... Mừng rỡ?
Giờ khắc này, đừng nói là Ngụy Nguyên Cát, ngay cả Quý Thành Lương, Vũ Văn Tĩnh cũng liếc nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Nói một câu mất đầu thì, Thẩm đại nhân chính là một con cô lang của triều Đại Lê.
Hắn có nể mặt mũi Hoàng đế hay không còn phải xem tình huống, xem tâm tình, thậm chí còn làm không ít chuyện đánh lừa.
Hôm nay đây là nửa đêm có mặt trời mọc?
Thẩm Luyện lại coi trọng một tên hậu bối mời rượu như vậy?
“Ta... Ta uống ba chén.”
Ngụy Nguyên Cát vội vàng đứng dậy, uống cạn một ly rồi tự rót cho mình thêm hai ly, lúc này mới thấp thỏm ngồi xuống.
“Chuyện gì xảy ra?”
Chỉ có Đồ Bách Thú có vẻ như nhận ra điều gì đó, quét mắt nhìn quanh bốn phía một cái, thắc mắc hỏi Thẩm Luyện.
Xem như nhị đương gia Phi Ngư Vệ, Đồ Bách Thú hiểu Thẩm Luyện rất rõ.
Chén rượu này, cũng không phải là coi trọng Ngụy Nguyên Cát.
Mà là do tâm tình của Thẩm Luyện đột nhiên thả lỏng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Luyện nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười nói: “Xà tiên cùng Hoàng tiên đã chết.”
“Lúc nào?” Đồ Bách Thú trừng to mắt.
Bữa tiệc này không chỉ đơn giản là để ăn uống.
Xà tiên cùng Hoàng tiên bỏ trốn, còn có Thử tiên chưa ló mặt kia nữa, chung quy là một cái phiền phức lớn.
Đã đắc tội, vậy thì nhất định phải dốc hết toàn lực diệt cỏ tận gốc.
Bữa tiệc này bày ra vô cùng “phách lối”, mục đích chính là để kích động Xà tiên cùng Hoàng tiên đến đây cướp đoạt thi thể.
Hai ngươi nếu có năng lực “ẩn náu” cứ nhẫn nhịn đến cùng, còn nhẫn nhịn không được thì sẽ đưa các ngươi quy thiên.
Vì thế, Thẩm Luyện âm thầm bố trí thiên la địa võng, thậm chí còn mở ra trận pháp, trừ Ngụy Vũ có chút nội thương trở về tĩnh dưỡng, toàn bộ cao thủ đều được tụ tập lại ở nơi này.
Đây là chuẩn bị dùng trận pháp làm lá chắn che chở, huyết chiến một trận hạ gục Xà tiên cùng Hoàng tiên.
Nhưng chẳng thể ngờ rằng, còn chưa bắt đầu.
Thẩm Luyện uống cạn một chén rượu, liền nói Xà tiên cùng Hoàng tiên đã chết.
“Đúng vậy, chết lúc nào?” Quý Thành Lương ngồi gần Thẩm Luyện nhất cũng lộ vẻ không hiểu.
“Lập tức.” Thẩm Luyện mỉm cười.
Lời này vừa ra, vẻ khó hiểu trên mặt mọi người lại càng lộ rõ.
Lập tức?
Chính là vẫn chưa chết, nhưng rất nhanh sẽ chết.
Đây chính là tiên đoán a.
Thẩm Luyện đã đổi sang nghề bói toán khi nào vậy?
“Chết như thế nào?” Đồ Bách Thú truy vấn.
“Chết mất tung tích.”
“Ai làm?”
“Một tên gia hỏa trèo tường.”