Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 387 - Chương 387 - Thân Thể Ta Đâu?

Chương 387 - Thân thể ta đâu?
Chương 387 - Thân thể ta đâu?

Cùng lúc đó, lò hỏa táng thành đông.

Vương Thiết Trụ sốt ruột đến đi vòng vòng, khuôn mặt lộ vẻ không biết nên làm cái gì.

Đã đến ngày thứ ba, vậy mà gia vẫn chưa hồi hồn.

Hết chuyện xấu hổ này lại đến chuyện xấu hổ khác, Vương Thiết Trụ thậm chí còn không dám nhìn thẳng, quá cay mắt.

Vừa rồi nội thành liên tiếp truyền ra chấn động, phòng đổ nhà sập, tám chín phần mười là không thoát khỏi liên quan đến gia.

“Phải làm gì bây giờ đây?” Vương Thiết Trụ nóng ruột đến vò đầu bứt tai.

Gia đã hoàn toàn buông thả bản thân, mất mặt không nói thành lời, mất mặt đến tận cửa nhà luôn rồi.

Mấu chốt hơn là, đến bây giờ nó vẫn không biết hồn gia đã đi đâu, cũng không biết là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay là đi nơi nào đó đặc thù.

Không chỉ hồn, ngay cả hành tung cụ thể của nhục thân gia, Vương Thiết Trụ cũng không nắm rõ được.

Xuất quỷ nhập thần, thấy đầu không thấy đuôi.

Đuổi theo cũng đuổi theo không kịp, tìm lại tìm không thấy, sốt ruột chết người a.

Liếc mắt nhìn xuống con bê đang nằm trên nền đất ngẩng đầu lên nhìn nó với vẻ mặt chẳng bận tâm gì, Vương Thiết Trụ tức giận mà không có chỗ phát, nổi giận quát: “Gia rớt hồn đến giờ vẫn chưa trở về, ngươi có thể lo lắng một chút được không?”

Con bê liếc nhìn đại vương bát một cái, bình tĩnh chậm rãi nói: “Bận tâm lo lắng thì cũng có làm được gì, ngươi cũng đâu có lấy ra được biện pháp nào đâu?”

“Vậy ngươi cứ nằm như vậy thì có thể có biện pháp?” Vương Thiết Trụ phản bác.

“Xuỵt, đừng có lớn tiếng như vậy.”

Con bê xuỵt khẽ, thờ ơ nói: “Sốt ruột cũng chẳng có ích gì, ngươi phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh, ngươi mới có thể nghĩ ra được biện pháp tốt hơn. Hơn nữa, lấy thực lực của gia, ai có thể làm gì được gia chứ, yên tâm đi.”

Con bê nói với giọng điệu chững chạc làm cho Vương Thiết Trụ giật mình.

Lời nói nghe không xuôi tai, nhưng rất có lý.

Cuống cuồng lo lắng hai ba ngày, ngoài trừ đi vòng vòng đi khắp nơi tìm người như con ruồi không đầu, nó chẳng có thành quả gì.

Thậm chí còn gặp phải một chuyện cực kỳ khủng bố.

Buổi trưa hôm qua, nó cùng con bê tìm được gia ở thành tây, người đang chui vào trong một tửu lâu ăn cơm.

Một vương bát một bò lập tức mặt mày tràn đầy vẻ mừng rỡ chạy vào theo, kết quả là sợ mất mật mà chạy ra ngoài.

Bởi vì trước mặt gia đang đặt hai tô thức ăn lớn.

Một tô là Bá vương miết kê!

Một tô là Hồng muộn ngưu đầu!

*(Bá vương biết kê: Ba ba (rùa mai mềm) hầm thịt gà.

Hồng muộn ngưu đầu: Đầu bò om, món ăn Hồ Nam)*

Khá lắm, Vương Thiết Trụ giật mình hô lên, Tần Hà lập tức quay đầu lại với miệng bóng dầu mỡ.

Ánh mắt kia!

Gia đây là đã lâu không ăn, nhịn đến rất rất thèm nha!

Hai thú bị dọa sợ đến suýt quỳ rạp trên mặt đất, ba hồn thì bay mất hai hồn rưỡi, chạy được nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu.

Quá dọa bò rồi!

Quá dọa vương bát rồi!

“Hô”

Vương Thiết Trụ thở dài một hơi, cố gắng kìm lại sự nôn nóng trong lòng, muốn để mình bình tĩnh lại trước.

Nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đầu tiên là phải tìm được hồn ra, không để gia tiếp tục buông thả bản thân.

Nhỡ như hồn gia không trở về mà nhục thân hành động theo bản năng kia lại về trước, bên cạnh nó lúc này là hai cái nồi lớn đấy.

Cảnh tượng kia, vừa tưởng tượng chút nó đã bốc ra khí lạnh rồi.

“Nằm xuống, thả lỏng, hít sâu, hơi thở của ngươi quá gấp gáp rồi.” Con bê trông thấy đại vương bát thở gấp, nhếch miệng nở nụ cười, hướng dẫn từng bước.

Đại vương bát liếc nhìn con bê một cái, đi đến trên đệm chăn của Tần Hà, thử nằm xuống.

Vừa nằm xuống, nó lập tức cảm thấy đúng là tâm tình của nó đã buông lỏng ra một chút, nó lại nhắm mắt lại, ngọn lửa nóng cháy trong lòng kia cũng dần dần giảm bớt.

Nhưng vào đúng lúc này.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng thiêu thi bật mở ra.

Một bóng người vọt vào, vừa bước vào đã hỏi một câu cực kỳ lo lắng: “Hắn cmn, thân thể ta đâu?”

Đại vương bát nhìn kỹ lại, lập tức vui mừng hô một tiếng: “Gia!”

Người tới, chính là Tần Hà.

Đi U minh Địa phủ một chuyến, vừa trở lại dương gian xem xét.

Mẹ ơi, xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhục thân cmn đã biến mất.

Đây là một trong số rất ít lần Tần Hà sốt ruột đến nóng nảy.

Không còn nhục thân vẫn là thánh hiền nhân gian cũng chỉ là nói chút mà thôi, nếu thật sự không có nhục thân thì tuyệt đối không được.

Âm linh vạn kiếp khó thành thánh, nhục thể, hồn phách, thiếu một thứ nào cũng không được, nếu không có nhục thân, sẽ không còn có khí số dương gian.

“Gia, cuối cùng ngài đã về rồi.”

Con bê tập trung nhìn kỹ, người tới hai mắt tỏa sáng, toàn thân trên dưới không nhiễm trần thế.

Hơn nữa cái bóng dưới đất rất rất nhạt.

Hồn nhạt như vậy, đúng là thần hồn Tần Hà không thể nghi ngờ!

Con bê lập tức đứng dậy, khóc tang nói: “Gia, ngài không biết đâu, ba ngày qua ta dẫn theo Vương Thiết Trụ đi khắp nơi tìm ngài, nóng ruột đến sắp chết rồi.”

Vẻ mặt kia, giống y hệt như là chó nhà có tang bị bắt nạt thê thảm vậy, trông rất tội nghiệp.

Mặt Vương Thiết Trụ giật giật, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.

Ngươi giỏi lắm Lamborgh, há mồm liền nói nhảm.

Mấy ngày nay chỉ có ta bôn ba khắp nơi, ngươi ra ngoài có mỗi một lần, mỗi ngày đều nằm thẳng cẳng ở nhà.

Còn nói ngươi dẫn theo ta?

Phi, không biết xấu hổ.

Đang muốn phản bác, nó lại nghe con bê nói: “Gia, ba ngày nay chúng ta lo lắng đến chẳng buồn ăn, mệt đến không thể đứng thẳng, lúc này vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi, may quá, ngài đã trở về.”

Tần Hà nghe vậy, cảm thấy có chút ấm lòng.

Không có phí công thương hai thú, thời khắc mấu chốt còn biết sốt sắng, Tần Hà sờ sờ đầu con bê, nói: “Xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, không cần lo lắng.”

“Vâng.” Con bê tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Vương Thiết Trụ: “+﹏+”

“Ừm, thân thể của ta hiện tại ở đâu?”

Tần Hà vội vàng hỏi, hắn hiện tại mơ hồ cảm nhận được nhục thân đang đi vòng trong thành, nhưng cụ thể là làm cái gì, hắn cũng không rõ.

Nói không chừng đã bị yêu ma lợi hại náo đó chiếm lấy, mặc dù có công đức kim thân ở đó, chuyện này có xác suất nhỏ đến gần như không có khả năng.

“Gia, ngài không cần lo lắng, nhục thân của ngài rất an toàn, ở ngay trong thành, vừa rồi chúng ta còn nghe thấy động tĩnh.” Vương Thiết Trụ cuối cùng cũng bắt được cơ hội mở miệng.

Tần Hà nghe vậy, hơi an tâm thở dài một hơi.

Không ngờ thân thể của mình lại có năng lực hành động riêng, đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến.

Cũng may là không có chạy mất.

“Ba ngày này không xảy ra chuyện gì khác lạ chứ?” Dừng một chút, Tần Hà như nhớ ra điều gì, nghi hoặc hỏi.

Vương Thiết Trụ: “Ách...”

Con bê: “Cái này....”

Bình Luận (0)
Comment