Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388 - Hai Tiên Vẫn Lạc

Chương 388 - Hai tiên vẫn lạc
Chương 388 - Hai tiên vẫn lạc

Sau một lát.

“Ta cmn muốn bóp chết hắn!” Tần Hà tức đến giậm chân.

Ba ngày, mới ba ngày thôi.

Đại nghiệp cẩu đạo đã đi tong cmn rồi!

Đấu chim? Trần truồng chạy? Cởi y phục người khác?

Phải nói là hoàn toàn buông thả.

Làm trò như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú đều đã đột phá ngoại kình, đạt đến trình độ siêu phẩm.

Người đạt đến trình độ này sẽ có năng lực khám phá thiên cơ.

Thực lực càng mạnh, càng khó che đậy thiên cơ.

“Gia, đừng xung động.”

Vương Thiết Trụ vội vàng kéo lại Tần Hà đang định xông ra cửa, nói: “Hắn chính là mang khuôn mặt Ngụy Vũ nha!”

“Đúng vậy, có người đổ vỏ!” Con bê cũng ngăn ở trước mặt Tần Hà.

Tần Hà nghe vậy, lúc này mới bình tĩnh lại, nghi ngờ hỏi: “Thật sự?”

“Không để ngài mất mặt.” Vương Thiết Trụ gật đầu như giã tỏi.

“Chắc chắn mười phần mười, không có ai biết đó là ngài.” Con bê cũng nói.

Tần Hà lập tức thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực, nói: “Tốt quá... Vậy thì vấn đề không lớn.”

Có thể giữ được anh danh một thế, mình vẫn là môn đồ thứ nhất của Thanh Ngưu Đại Tiên, không có ai biết những chuyện mất mặt kia có liên quan đến mình.

Ừm.... Cũng không đúng!

Tần Hà đột nhiên nhìn chằm chằm vào Vương Thiết Trụ cùng con bê.

Hai con hàng này, không biết là có kín miệng hay không đây.

Đột nhiên bị Tần Hà nhìn chằm chằm, tim hai thú đồng thời “lộp bộp” một tiếng.

Không hay rồi.

“Gia, không cần, không đến mức như vậy.” Vương Thiết Trụ bắt đầu run rẩy.

“Gia, ta còn chưa biết nói tiếng người, ngài không cần như vậy đâu.” Con bê trốn ra đằng sau Vương Thiết Trụ.

“Chỉ đùa chút thôi, chớ khẩn trương.” Tần Hà lại nhếch miệng nở nụ cười.

Vương Thiết Trụ cùng con bê nghe vậy, lập tức thở dài một hơi, đang cảm thấy còn may, lại nghe thấy Tần Hà thình lình nói một câu: “Xử lý chuyện chính xong xuôi rồi nói tiếp.”

......

Một chỗ trong nội thành.

Hai tiên đi theo sau người kia với một khoảng cách không xa không gần, ra khỏi bữa tiệc.

Chúng phát hiện ra phương hướng người kia đi tới, lại là đi thẳng đến Hoàng thành.

Điều này khiến hai tiên vừa ngạc nhiên vừa không hiểu.

Trên mặt đất có từng giọt vết máu kéo dài từ Phi Ngư Vệ mà ra, đúng là mùi của lão tam không thể nghi ngờ.

Không bao lâu sau, một người hai tiên đã đi đến dưới Hoàng thành, vết máu kia biến mất ở sau cánh cửa cung to lớn, phía trên thành cung có một gò thành bị sụp đổ, gạch bể rơi đầy dưới chân tường.

Rõ ràng là đầu lão tam đã bị người đưa vào trong Hoàng cung.

Hai tiên lập tức hiểu ra câu quát của Thiết giản Thần bộ Vũ Văn Tĩnh lúc trước: Các ngươi tập kích Hoàng thành trước....

Sắc mặt chúng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mặc dù chúng không biết được nguyên do rõ ràng cụ thể, nhưng hiển nhiên là có một cái nồi lớn từ trên trời giáng xuống, chụp lên lưng bọn chúng.

“Phi Ngư Vệ vô sỉ, dám đặt bẫy Tiên tộc chúng ta!”

Hoàng tiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, đầu tiên là Phi Ngư Vệ gán tội cho bọn chúng, rồi sau đó mai phục, lại còn đem Vị lão tam đi hầm ăn ngon như vậy nữa.

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Thực sự quá âm hiểm.

“Ai làm đây?”

Xà tiên tức giận đến mặt mũi xanh mét, đội nồi gánh tội oan hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi cmn hỏi ta chưa, được ta đồng ý chưa?

Phi Ngư Vệ quá đáng không làm người!

“Cái này, ừm... Ta làm.”

Lúc này, cái người trông có vẻ ngơ ngẩn kia lại mở miệng trả lời.

Hai tiên lập tức trừng to mắt!

Ta mẹ nó!

Thừa nhận dứt khoát như vậy?

Còn nói với vẻ đường đường chính chính như thế?

“Liễu gia!!”

Hoàng tiên nhìn về phía Xà tiên, gần như sắp nghiến vỡ răng hàm.

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên chui tới cửa, chính chủ lại ở ngay đây?

Đầu Vị lão tam đã tiến vào cửa cung, phía sau cửa cung là một con Kim long quốc vận cùng với một đám lão già Long vệ, không có khả đăng đoạt về được nữa.

Nếu đã như vậy, còn nhẫn nhịn cái gì nữa?

“Đánh chết hắn!!”

Không cần Hoàng tiên gọi, Xà tiên đã tức giận rống to một tiếng, miếng lân giáp màu đen thình lình xuất hiện, lấy thế như vạn quân, chém mạnh về phía người kia.

Một kích này vừa nhanh vừa mạnh, đây là một kích toàn lực dưới cơn giận dữ của Xà tiên.

Kích này còn sử dụng lân giáp Xà thần, đây là một sát chiêu cường hãn nhất của Xà tiên, chỉ một kích đánh ra lại gần như khiến không gian dập dờn, thoáng qua một cái đã phủ xuống đỉnh đầu Tần Hà.

Nhưng đúng vào lúc này, một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện, chỉ thấy quanh thân Tần Hà như gợn nước, trong nháy mắt người đã biến mất không thấy, thay vào đó là Hoàng tiên đang nghiến răng nghiến lợi.

Biến hóa đột ngột, khiến Xà tiên giật mình hoảng hốt, ánh mắt Hoàng tiên lộ vẻ sợ hãi tột độ.

Nhưng... Không kịp làm ra bất kỳ sự thay đổi nào.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Xà tiên không thu hồi được một kích đã đánh ra, Hoàng tiên cũng trốn không thoát.

“Soạt!”

Lân giáp sắc bén vô song mạnh mẽ chém xuống, gần như là không gặp phải một chút trở ngại nào.

Từ trên trán Hoàng tiên bắt đầu chậm rãi xuất hiện một đầu tơ máu, không ngừng kéo dài xuống phía dưới.

Ngay sau đó, máu tươi bắn tung tóe, cơ thể Hoàng tiên thình lình đã tách thành hai nửa ngã xuống đất.

“Sao... Sao có thể?”

Xà tiên nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trợn trừng, cổ họng nghẹn lại.

Đây rõ ràng là thuật di hình hoán ảnh trong truyền thuyết!

Nó đã bị thất truyền hơn ngàn năm!

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Xà tiên vội vàng quay người, đôi mắt dựng thẳng của nó nhìn chòng chọc vào người kia, toàn thân lạnh ngắt.

“Thiêu.... Thiêu thi đường, Ngụy Vũ.” Người kia hơi cà lăm, nhếch miệng mỉm cười, nói xong còn lau lau khuôn mặt lem nhem dính bẩn của mình.

Xà tiên trừng to mắt đến sắp rớt cả con ngươi ra ngoài, gương mặt này, không ngờ thật sự lại là “Ngụy Vũ”, chỉ có điều ánh mắt cùng khí chất có khác biệt cực lớn.

Xà tiên phản ứng lại rất nhanh, nổi giận quát: “Ngươi nói dối, ngươi không phải Ngụy Vũ, ngươi sử dụng thuật dịch dung!”

Nếu như Ngụy Vũ biết di hình hoán ảnh, đối mặt với tập sát của mình, y không thể chật vật như vậy, thậm chí tình cảnh vừa rồi cũng sớm đã xuất hiện.

Đây là một tấm sắt dày, mình đá trúng tấm sắt rồi.

“Ngươi là Thanh Ngưu Đại Tiên!”

Xà tiên không hổ là kẻ dẫn đầu trong ba tiên, trong nháy mắt nó đã nắm rõ manh mối, trong Kinh thành này, chỉ có kẻ chưa từng gặp mặt lại có uy danh vang xa, Thanh Ngưu Đại Tiên, mới có năng lực này.

Nó cũng rất quyết đoán, không chút do dự lập tức bỏ chạy.

Dưới cái nhìn phiến diện, một chiêu di hình hoán ảnh đã làm cho nó mất hết ý chí chiến đấu.

Người này, vậy mà lại kinh khủng như vậy!

Nhanh chóng chạy trốn!

Nhưng mà Xà tiên nhanh, người kia lại càng nhanh.

Xà tiên chỉ cảm thấy tầm mắt mình hoa lên một cái, người kia đã ngăn lại ở trước mặt mình, ngay tức thì một cái xẻng lớn đen sì liền đập thẳng về phía mình.

Khí tức kinh khủng rung trời lở đất vọt thẳng lên trời.

Xà tiên cảm thấy như là một tòa Ngũ chỉ sơn đặt lên trên người mình, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ.

Thế là... Không có sau đó.

Sau một tiếng vang trầm, Xà tiên cùng với lân giáp màu đen trong tay đã đồng thời bị đập nát.

Những chuyện này nói ra thì dài, nhưng thật ra chỉ xảy ra trong mấy cái chớp mắt mà thôi.

Hai tiên không ai bì nổi, thoáng một cái đã chết không nhắm mắt.

Tất cả... Trở về yên tĩnh.

Người kia thu hồi cái xẻng màu đen, đưa mắt nhìn về phía cách đó không xa.

Thần hồn Tần Hà không nhiễm một tia trần thế xuất hiện, cùng với thân thể mặc Phi Ngư phục có thần quang nhàn nhạt màu vàng kim kết nối với nhau. Đó là cảm ứng giữa thần hồn và bảy phách.

Thần hồn đi tới phía trước, nhìn Xà tiên đã bị đập nát không còn hình dạng, tức giận đập một chưởng cho kẻ trước mặt ngã xuống mương, bực bội nói: “Đập nhẹ một chút không được hay sao!!”

Bình Luận (0)
Comment