Một con Xà tiên nguyên vẹn ngon lành, bây giờ đã bị đập nát, thậm chí chẳng cần chặt, có thể trực tiếp mang đi nấu cháo.
Bắn dính khắp nơi, nhặt xác còn phải dùng xẻng đi xúc lấy!
Như vậy thì không thể trông cậy vào việc khâu ghép lại rồi.
Có bao nhiêu sức lực liền dùng hết bấy nhiêu luôn hả, cái thứ phá hoại!
Đây chính là yêu loại cấp bậc siêu phẩm đấy, cái vảy rắn đã lớn chừng đồng tiền.
Khó khăn lắm mới may mắn đến ước chiến, kết quả sau khi đi một chuyến Âm tào Địa phủ, nó đã bị tai họa.
Qua một lát, nhục thân với vẻ mặt ngơ ngác đứng dậy từ trong mương, có chút không phân biệt được đông tây nam bắc.
Tần Hà thấy vậy liền hóa thành một luồng sáng trắng chui vào trong nhục thân.
Hồi hồn!
Tuy nói là thần hồn có năng lực hoạt động độc lập, nhưng đến cùng là vẫn chưa đạt đến trình độ siêu thoát thân thể.
Mới đi ra chỉ gần nửa ngày, vậy mà hồn đã phai nhạt đi một chút.
Thần hồn quy vị, xúc giác của Tần Hà lập tức trở nên rõ ràng, lúc này hắn liền cảm thấy một mùi thúi bay vào trong xoang mũi.
Cẩn thận ngửi ngửi, không ngờ lại là từ trên thân mình tỏa ra.
Khá lắm, thân thể này ba ngày không tắm còn chưa nói, ngay cả quần áo toàn thân cũng chẳng hề sạch sẽ, lem luốc bẩn thỉu, cả nửa người đều là bụi đất.
Nhất là mùi như dưa chua bốc ra từ dưới cánh tay cùng dưới bàn chân.
Tần Hà suýt chút nữa đã tự bị mình hun chết, hắn vội vàng chấn động nội kình, điên cuồng ném ra thuật tịnh vị.
Qua chừng mười mấy hơi thở sau mới xem như có thể ngửi được.
Phủi phủi quần áo, Tần Hà bắt đầu thu dọn hiện trường.
Xà yêu thì khỏi cần nhìn, muốn nhặt cũng nhặt không nổi.
Hoàng tiên thì bị bổ thành hai nửa, khâu ghép lại còn có thể đốt.
Dưới đất còn có một cái vảy rắn to chừng chậu rửa mặt, bên trong ẩn chứa thần tính, vừa thấy đã biết đây chính là vật bất phàm.
Đáng tiếc là nó đã bị bể thành ba mảnh, hai mảnh lớn một mảnh nhỏ.
Tần Hà nhặt chúng lên, phát hiện ra thứ này lại là một vật thần di, có điều thần tính rất yếu ớt, không biết là của thứ gì để lại.
Dựa theo tư tưởng nghĩ không ra thì cứ bỏ qua, Tần Hà bỏ ba mảnh lân giáp đen kia vào không gian dưới nách.
Tiếp đó hắn lại lấy túi vải vàng ra, bỏ thi thể Hoàng tiên vào, sau đó quay người rời đi.
Tứ đại tiên gia xuôi nam, ở đây chỉ có hai vị, không biết hai vị còn lại đã đi đâu rồi, phải điều tra một chút.
Sau mấy cái chớp mắt, thân ảnh Tần Hà đã hòa vào màn đêm, không một tiếng động mà biến mất, tựa như là quỷ mị.
Không qua bao lâu sau, cửa cung nặng nề mở ra.
Mấy tên thái giám Long vệ dẫn theo một đội cấm vệ đại nội bước nhanh ào ra, khi nhìn thấy xác rắn bể nát trắng trắng đỏ đỏ đầy dưới đất, ai nấy đều là kinh hãi đến sắc mặt đại biến.
Thủ lĩnh cấm vệ vội vàng nói: “Công công, đây chính là Xà tiên trong tứ đại Tiên gia xuôi nam lần này.”
“Thông báo cho Phi Ngư Vệ tới nhặt xác, tối nay tăng gấp đôi cận vệ, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào cung cấm.” Thái giám Long vệ lập tức nói.
“Vâng.”
Thủ lĩnh cấm vệ ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó nhanh chóng phân công hai tên cấm vệ đi đến Phi Ngư Vệ báo tin, đám người còn lại thì cấp tốc lui về trong cửa cung, “Rầm” một tiếng, cửa cung lại đóng lại.
Phi Ngư Vệ diệt sát tứ đại Tiên gia Bắc Nguyên, giết Vị tiên, giết Xà tiên, đã là không nể mặt mũi.
Là phúc hay là họa, không ai biết được.
Có điều, chuyện gì nên đến thì cuối cùng vẫn sẽ đến.
Không có ai chú ý tới, trong một khe ngói của một nhà dân thấp nhỏ tăm tối ở phía đối diện cách thành cung mấy chục bước, có hai con chuột lắc lư cái đầu, thì thầm to nhỏ.
Qua một lát, một con chuột trong đó bò theo xà nhà xuống đất, tiếp đó không ngừng xuyên qua các ngõ hẻm mờ tối, thỉnh thoảng sẽ leo tường vào nhà.
Rất lâu sau, nó đi tới một ngôi miếu hoang cách đó mấy đường phố.
Bên trong miếu hoang, mấy trăm con chuột giống như nó ở đó, trên xà nhà, trong góc tường, bàn thờ, trên dưới tượng thần, lít nha lít nhít, chỉ cần liếc nhìn qua đã đủ để khiến người bị hội chứng sợ mật độ cao phát bệnh.
Ở trung tâm đàn chuột là một con chuột đứt đuôi to như con chó đang cắm đầu gặm cắn, âm thanh “răng rắc răng rắc” vang lên không ngừng, nghe vào trong tai làm cho người phải rùng mình.
Cẩn thận nhìn kỹ, thứ nó gặm nhấm có hình chữ “大” với máu thịt be bét.
Không ngờ... đó là một người!
Khuôn mặt và thân thể người nọ đã bị gặm nhấm đến nát vụn, chỉ có thể thông qua đôi giày thêu màu trắng trên chân, lờ mờ nhận ra đó là một nữ tử.
Không biết là nữ tử nhà ai đã bị táng thân dưới miệng chuột.
Con chuột vừa đến kia đi xuyên qua đàn chuột, đi tới bên cạnh con chuột lớn, nhón chân nói “chi chi chi” vài câu bên tai chuột lớn.
Động tác gặm nhấm của chuột lớn lập tức dừng lại, đầu chuột lớn đầy vẻ dữ tợn ngẩng lên, vui vẻ cười lớn: “Kiệt kiệt kiệt... Chết rồi, chết rồi, đã chết hết rồi!!”
“Tốt, rất tốt!!”
“Liễu Văn Long!”
“Vệ Thiên Dương!”
“Hoàng Phỉ!”
“Các ngươi ức hiếp ta, làm nhục ta, xem thường ta, vậy ta cho các ngươi biết, đánh đổi của việc ức hiếp ta, làm nhục ta là như thế nào!”
“Thử tộc đúng là rất yếu, nhưng thử tộc trải rộng khắp thiên hạ, các ngươi khinh thường ta, ta liền biến các ngươi thành kẻ điếc, kẻ mù!”
“Đến chết các ngươi cũng không thể nghĩ ra rằng, hành tung của các ngươi là ta tiết lộ cho Phi Ngư Vệ. Mà chuyện Phi Ngư Vệ sẽ vây quét các ngươi vào đêm nay, cũng là ta cố ý không nói cho các ngươi biết!!”
“Kiệt kiệt kiệt... Các ngươi coi thường ta, lại không biết ta đã nắm sinh tử thành bại của các ngươi trong lòng bàn tay!”
“Một đêm chết hết, đây là ý trời, ý trời!”
Con chuột lớn tùy ý phát tiết ra khoái cảm trong lòng, trên cái mặt chuột lớn lộ ra nụ cười nhân tính hóa tràn đầy vẻ âm mưu được như ý.
Ba tiên liên tiếp bỏ mình, trong đó có một nguyên nhân rất trọng yếu chính là nó lấy bốn lạng địch ngàn cân.
Phát tiết một hồi, chuột lớn lắc lắc cái đuôi mới mọc ra chưa đến một tấc của mình, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, lộ ra vẻ âm tàn, lẩm bẩm nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên, ngươi là kẻ tiếp theo, ngươi dám cắt đứt đuôi của ta, cứ đợi đấy, ta sắp tìm được ngươi rồi, rất nhanh thôi!”
“Đến lúc đó, nhất định phối hợp cho ngươi một tên Hồ tiên cường đại đến mức khiến ngươi phải tuyệt vọng, cho ngươi vĩnh viễn không thể ngóc đầu!”
“Có điều trước lúc đó, ta sẽ hủy đi thế thân của ngươi trước.”
“Thiêu thi đường, Ngụy Vũ!”
“Kiệt kiệt kiệt..... Không ai có thể thoát khỏi sự sắp đặt của ta!”
“Không có!”