“Gia, con chồn này có mùi thối quá!” Trong phòng thiêu thi số bảy, Vương Thiết Trụ nhìn Tần Hà ghép lại thi thể, bịt mũi nói.
Nếu là tiên khác, nói không chừng còn có thể cắt lấy hai khối thịt để nấu, nhưng cái con Hoàng bì tử này có mùi quá thối, e là không có gia vị vào có thể át được mùi.
Trong chuyến đi đất Lỗ lần trước, sau lần nấu ba con thủy yêu, nó cùng con bê đã nhớ mãi không quên cái mùi vị thịt yêu hầm.
“Trong thiên hạ có hai loài bốc mùi nhất là hồ ly cùng chồn vàng, không thối thì cũng quá có lỗi với hai loài này.” Tần Hà thuận miệng trả lời một câu, chuyên tâm ghép lại thi thể.
Dù sao cũng là bị bổ thành hai nửa, hơn nữa còn to như con lừa, ghép lại đúng là hơi tốn công.
Đầu tiên là thú yêu đan, lấy yêu đan xong thì đóng đinh sắt, dùng đinh sắt để cố định lại các xương lớn đứt gãy.
Tiếp đó là khâu lại thịt, khâu xong thịt lại đến khâu da, tính cả trước cả sau gộp lại là chừng bốn lớp.
Cho dù là lấy tốc độ của Tần Hà, cũng phải làm hết thời gian hai nen nhang mới xong.
Khâu xong cuối cùng là lau sạch vết máu, thanh lý sạch sẽ xong thì bỏ vào lò rồi châm lửa.
Vương Thiết Trụ tiếp nhận lò đốt xác, quan sát kỹ càng hình thể của hoàng bì tử một lượt rồi nói: “Gia, Tiểu Điêu có dáng dấp rất giống con chồn vàng này nha, có điều Tiểu Điêu không thối như con chồn này.”
“Một con chạy trên mặt đất, một con thì bơi lội dưới nước, có thể giống nhau sao?”
Tần Hà nằm lên đệm chăn, gác chân bắt chéo, thản nhiên hỏi một câu: “Tiểu Điêu đâu rồi?”
Sau khi cổ chồn nước bị trọng thương vì phản phệ khi chủ nhân chết, đã được Tần Hà cho ăn không ít đan dược, cuối cùng cũng đã cứu sống được chồn nước nhỏ, đồng thời nó còn khôi phục nguyên khí. Từ lúc trở lại Kinh thành, Tần Hà cũng không hề quản lý nó.
Cách lò hỏa táng hơn trăm bước chính là Đại Vạn Hà, nơi đó là thiên đường của chồn nước, thỉnh thoảng nó sẽ trở lại gặp Tần Hà một chút, còn đa phần thời gian là đều ở dưới nước.
“Tối hôm qua nó có về một lần, thấy ngài không ở đây, nó lại đi ra ngoài rồi.” Vương Thiết Trụ trả lời.
Tần Hà gật gật đầu, đúng lúc này, đột nhiên ở bên ngoài có âm thanh truyền đến, sột sột soạt soạt vang lên liên tiếp, đi thẳng đến trên xà nhà.
Tiếp đó chỉ thấy một quả cầu nhỏ linh hoạt chui vào thông qua một cái lỗ nhỏ trên nóc phòng, đôi tai cùng cặp mắt đều nho nhỏ, màu lông trắng như tuyết, trông hệt như là một tinh linh tuyết đáng yêu.
“Gia, là Tiểu Điêu.” Vương Thiết Trụ ngẩng đầu, cười nói.
Tần Hà cũng cười, sau khi hắn cho chồn nước nhỏ ăn không ít đan dược, màu lông của chồn nước nhỏ đã chuyển từ màu trắng vôi sang màu trắng thuần như tuyết, màu lông láng bóng, thân thể nhỏ xíu chỉ chừng một thước cũng dài ra thêm một chút.
Đúng là phải nói, bề ngoài đáng yêu rất chữa lành.
Chồn nước nhỏ trông thấy Tần Hà, hai mắt nho nhỏ đen nhánh rõ ràng sáng lên, lập tức lại rụt đầu ra ngoài, ngay sau đó là một cái đuôi cá thò ra, tiếp đó là bụng cá, tiếp đó nữa....
“Bẹp!”
Một con cá thiểu trắng to trực tiếp đập thẳng vào trán Vương Thiết Trụ.
Vương Thiết Trụ tay chân luống cuống vội ôm cá vào trong ngực, vui vẻ nói: “Gia, có bữa khuya rồi!”
Tần Hà cũng vui vẻ, chồn nhỏ về nhà còn biết mang đồ tốt về hiếu kính mình nha.
Không tồi không tồi.
Con cá thiểu trắng này khá to, nặng chừng bốn, năm cân, chồn nhỏ kéo về cũng không dễ nha.
(2 cân TQ = 1kg)
Mùa này ở phía bắc quốc nhiệt độ cũng không cao, cá thiểu trắng ưa nhiệt độ ấm nên thời điểm này rất hiếm thấy, huống chi là một con to như vậy.
“Bữa khuya làm cá nướng đi.” Tần Hà phân phó một câu.
“Vâng, gia.”
Vương Thiết Trụ vội vàng đi đến bên cạnh lò đốt xác tưới lên một muôi dầu hỏa, sau đó chạy đi xử lý cá.
Chồn nước nhỏ theo cây cột trượt xuống, chạy mấy bước rồi nhảy lên bụng Tần Hà, cái đuôi lông xù xù lắc lư vui vẻ.
Tần Hà nhấc tay, vuốt vuốt cái đầu tròn xoe nho nhỏ của nó, tiện tay ném ra một cái thuật phân biệt yêu.
Phân biệt yêu: Đây là một con chồn lông Ngọc thanh cẩm, linh căn trong suốt, là dị chủng Huyền thủy, nắm giữ một loại huyết mạch Hồng Hoang nào đó.
Tần Hà thấy vậy, nụ cười trên mặt càng tươi, cảm thán ánh mắt Miêu Thiên Hòa Độc Vu Môn thực sự rất tốt.
Không nói hai lời, Tần Hà lập tức lấy một viên Cường thú đan từ trong không gian dưới nách ra, cẩn thận tỉ mỉ bóp từng chút cho chồn nước nhỏ ăn.
Chồn nước nhỏ ngửi thấy mùi thơm của đan dược, kích động ăn như hổ đói.
Cách đó không xa, Vương Thiết Trụ trông thấy cảnh này lập tức đồ cả bình dấm chua, ghen ghét.
Một con cá thiểu trắng to đổi lấy một viên Cường thú đan?
Quả thực là quá hời rồi!
Mình thì mệt chết mệt sống, việc gì cũng làm, đến tận bây giờ mới được có ba viên Cường thú đan!
Gia bất công quá!
Nhưng mà Vương Thiết Trụ cũng không dám lắm miệng, mấy cái chuyện mất mặt chạy trần truồng, đấu chim,... gia làm kia, nó không bị giết người diệt khẩu đã rất tốt rồi, cái miệng này của nó không dám lắm miệng.
Thuần thục xử lý xong cá thiểu trắng, Vương Thiết Trụ đi thiêu thi, Tần Hà nướng cá.
Chưa đến nửa canh giờ, một con cá thiểu trắng to đã được nướng chín, phối hợp thêm mấy đồ nhắm cùng thịt khô, lại thêm một bầu rượu mơ đến từ đất Lỗ.
Một bữa ăn khuya, ăn ngon mỹ mãn.
Ngay cả chồn nước nhỏ cũng là ngồi ở một bên ôm đầu cá, gặm say sưa ngon lành.
Ăn xong bữa khuya, kịch đèn chiếu của Hoàng tiên cũng tới.
Hoàng tiên tên là Hoàng Phỉ.
So sánh với Hoàng Thành Thân thảo phong thất bại tạo ra sát nghiệt trước kia, nó may mắn hơn rất nhiều.
Nó ra đời ở ngay Tiên sơn Linh địa vùng tái ngoại, hấp thụ tinh linh trời đất, cảm âm quang trăng tròn, thời gian ngắn ngủi không đến mười năm, nó đã lĩnh ngộ được phương pháp tu hành.
Gia tôc Hoàng tiên khi tuần sát lãnh địa đã phát hiện ra nó, mang nó về chỗ ở Tiên gia, trải qua một trăm năm mươi năm khổ tu, nó xung kích hóa hình thành công, chính thức trở thành một thành viên Hoàng tiên gia tộc.
Tứ đại Tiên gia Bắc Nguyên, cũng không phải là một gia tộc theo huyết thống, mà là một gia tộc theo tộc đàn.
Tất cả tử đệ Tiên gia đều tôn Tiên gia trưởng làm tổ, người dẫn vào tộc làm phụ.
Đương nhiên, bên trong Tiên gia cũng có huyết thống, có điều chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Thời đại mạt pháp, muốn bồi dưỡng được một tử đệ hóa hình thành công từ số lượng người thân ít ỏi là rất khó khăn, chỉ có thể tung lưới rộng khắp cánh rừng mênh mông, duy trì tộc quần phồn thịnh.
Cho nên thật ra Hoàng Phỉ cũng không có người thân trong Hoàng tiên gia tộc, chỉ có một “phụ thân” dẫn nó về Hoàng tiên gia tộc, nhưng phụ thân này cũng đã hết tuổi thọ, qua đời trước khi nó hóa thành hình người.
Một tộc đàn không có huyết thống, tất nhiên là sẽ có nội đấu rất nghiêm trọng.
Cho nên Hoàng Phỉ cũng không thích đồng loại trong tộc, ngược lại đi kết giao với Liễu Văn Long cùng Vệ Thiên Dương trong tứ đại Gia tiên.
Hai kẻ này cũng chính là Xà tiên cùng Vị tiên.
Ba tiên kết nghĩa kim lan, kết làm huynh đệ dị tộc, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Không rõ tình huynh đệ này đến cùng là sâu đậm đến mức nào, nhưng từ kết quả đến xem, hai câu phía trước hơi có chút nông, hai câu phía sau thì ngược lại là có vẻ linh.
Nhưng mà có sao nói vậy, sau khi ba tiên kết bái làm huynh đệ, đã giúp đỡ nhau tiến lên, trải qua hơn hai trăm năm tuế nguyệt, chúng đều đạt đến trình độ siêu phẩm. Ở vùng Bắc Nguyên cũng có thể coi là hung danh hiển hách, uy chấn một phương.
Mãi cho đến khi tứ đại Tiên gia nhận lời mời của Địch Vương, xuôi nam tiêu diệt “Thanh Ngưu Đại Tiên”, rồi đến đêm nay với đủ loại nguyên nhân, ba huynh đệ đã chết sạch không còn một.
Về phần Thử tiên, hoàn toàn là đến sau này mới gia nhập vào cho đủ số, đây cũng là nguyên nhân mà Thử tiên bị bài xích.
Kịch chiếu bóng không thể nói là đặc sắc, cũng chẳng thể nói là ly kỳ, đa phần chính là thời cơ đến thiên địa đều đồng lực, vận đi anh hùng cũng khó tự do.
Ba tiên đánh ai không tốt, lại cứ một mực xuôi nam đánh cái gì mà Thanh Ngưu Đại Tiên.
Thanh Ngưu Đại Tiên hung ác lên thì ngay cả bản thân cũng đánh đấy.
Đây là số mệnh!
Thực sự chết cùng năm cùng tháng cùng ngày rồi.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Vốn ở cổ động trong núi sâu, lại tu luyện đại đạo trăm đông, trước núi học được tiếng long phượng, sau núi học được tiếng con người; Kết bái kim lan đến đất hiểm, tiện nối nhân quả sinh tử cùng.”
Phần thưởng: Bát Nhã Chư Phật!