Bát Nhã Chư Phật: Bí thuật bất truyền đến từ Phật môn Thâm Uyên, thi triển pháp thuật này, ngươi có thể triệu hoán Chư Thiên Thần Phật, chấn nhiếp bất tường.
Tần Hà xem xét, không hổ là phần thưởng từ yêu loại siêu phẩm.
Lại là bí thuật bất truyền đến từ Phật môn Thâm Uyên, đẳng cấp đó là tương đối nice.
Cũng phải nói, Phật môn Thâm Uyên đúng là có không ít đồ tốt.
Trước có Đại Uy Thiên Long, sau có Đại La Pháp Chú, giờ lại có thêm Bát Nhã Chư Phật.
Cảm giác như là một so một càng cường hãn.
Chư Thiên Thần Phật đồng thời xuất hiện, cảnh tượng kia, Diêm Vương cũng phải nhượng bộ lui binh.
Quyết đoán học lập, lập tức kỹ năng bí mật mới đã hiểu rõ trong lòng, hoàn toàn thông hiểu.
Lại tiến bộ thêm một chút.
“Gia, vì sao mỗi lần thi thể hỏa táng xong, ngài đều sẽ tạm ngừng một lát?” Lúc này, Vương Thiết Trụ tò mò hỏi.
Tần Hà híp híp mắt, cười giống như không cười, nói: “Ngươi quan sát rất cẩn thận nhỉ.”
Trái tim Vương Thiết Trụ nhất thời “lộp độp” một tiếng, thầm nghĩ, không hay rồi.
Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, nó đã hỏi điều không nên hỏi.
“Gia, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, ngài coi như là ta đánh rắm đi.” Vương Thiết Trụ che miệng lại, xua tay lia lịa.
“Ngày mai đi trồng ớt đi.” Tần Hà không thèm để ý tới nó, ngáp một cái, nằm lên đệm chăn.
Kể ra thì, đã có một khoảng thời gian hắn không được ngủ tử tế rồi, thiếu ngủ.
“Vâng.”
Vương Thiết Trụ như được đại xá, lập tức vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, rất nhiều kiến thức về kỹ thuật ươm giống, trồng trọt, chăm sóc cây ớt đã hiện ra trong đầu nó.
....
Sau nửa đêm, phòng thiêu thi số bảy tĩnh mịch.
Tần Hà phát ra tiếng ngáy nhỏ, Tiểu Điêu thì co rúc trong ngực Tần Hà, tàn lửa trong lò đốt xác vẫn cháy chập chờn, chỉ có Vương Thiết Trụ đã quen thức đêm, rảnh rỗi không biết làm gì lại lấy hạt giống ớt ra, sàng chọn từng hạt.
Đúng lúc này, một tiểu quỷ đội mũ chóp cao, trên tay cuốn xích sắt màu đen ngó dáo dác đi vào phòng thiêu thi.
Màu sắc của tiểu quỷ đậm hơn so với hồn thể một chút, nó đi xuyên tường mà vào, không hề bị vách tường hay cột nhà cản trở, sau khi đi đến bên cạnh lò đốt xác, nó quét mắt một vòng rồi lập tức quăng xích sắt ra.
Ngay sau đó, xích sắt đã trói lại hồn phách Hoàng tiên nằm bên trong lò đốt xác, tiểu quỷ kéo mạnh một phát, hồn Hoàng tiên liền thoát ra khỏi lò đốt xác, lơ lửng ở trong không khí.
Động tác quăng dây xích trói hồn của tiểu quỷ rất thuần thục, giống như là ngư dân quăng lưới bắt cá vậy.
Hồn Hoàng tiên rõ ràng ngưng thực hơn so với vong hồn phổ thông, nhưng nó cũng không có bất kỳ một sự chống cự nào, hai mắt trống rỗng, linh trí chưa sinh.
Trói hồn phách xong, tiểu quỷ cũng không rời đi ngay mà dừng lại trong phòng thiêu thi, trông thấy Vương Thiết Trụ đang cẩn thận sàng chọn hạt giống ớt, tiểu quỷ tiến lại gần nhìn.
Thấy Vương Thiết Trụ không có phản ứng gì với sự tồn tại của mình, nó còn vươn tay khua khua trước mặt Vương Thiết Trụ.
Đùa nghịch vô vị một hồi, nó lại chuyển mục tiêu sang Tần Hà, nó nghiêng trái ngó phải, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
Nhưng đúng lúc này, một cái đầu nho nhỏ như quả cầu bông trắng đột nhiên từ trong ngực Tần Hà vươn ra, cùng tiểu quỷ mắt đối mắt.
Tiểu quỷ sững người ngây ngốc, sau đó nó rụt cổ lại, vội vàng lôi kéo linh hồn Hoàng tiên chạy biến như một làn khói.
Dáng vẻ kia, giống như là nai con bị giật mình hoảng sợ.
....
Rất nhiều ngày sau đó, Kinh thành hơi có vẻ yên mình hơn trước một chút.
Nguyên nhân lớn nhất là, có một cây gậy quấy phân heo khắp nơi cuối cùng đã ngủ yên.
Kinh thành mưa kéo dài mấy ngày, mặc dù lượng mưa không nhiều, nhưng tí tách mưa xuân quý như dầu, cày bừa vụ xuân vẫn bắt đầu.
Mười năm qua khí hậu Đại Lê càng ngày càng trở nên khô lạnh, trong lòng nông dân có kinh nghiệm đã không yêu cầu cảnh mưa thuận gió hòa xa vời, có thể gieo trồng vào mùa xuân, cây lương thực có thể sống đến mùa thu không bị mất mùa đã xem như rất may mắn.
Cuộc sống dân chúng vẫn khó khăn như vậy, nhưng chung quy vẫn là có hy vọng.
Có tin tức tốt, tin tức xấu cũng theo sát mà đến.
Khu vực Thiểm Cam cùng Tấn Tây kể từ đầu năm vẫn chưa rơi xuống một giọt mưa nào, không chỉ thiên tai không giảm bớt, ngược lại có xu thế càng ngày càng trầm trọng.
Qua tiết Kinh trập, một văn thư khẩn được tốc báo đến Kinh thành.
Dư nghiệt ba mươi sáu doanh Sấm quân đã tụ tập lại Thạch Lâu, đề Cao Nghênh Tường làm Sấm Vương đời thứ hai, tôn xưng “Cao Sấm”.
Ba mươi sáu doanh hợp binh lại một chỗ, một lần nữa nhấc lên khói lửa phiến loạn.
Phản quân đã liên tiếp đánh hạ được năm huyện Thạch Lâu, Ninh Hương, Tắc Sơn, Văn Hỉ, Hà Giản, thế lực càng lúc càng mở rộng tựa như quả cầu tuyết, trấn quân bản địa không thể đàn áp, liên tục bại lui.
Mắt thấy đây lại là một cuộc bạo loạn lớn hơn Liên loạn đất Lỗ.
Khoảng thời gian này khoái mã chạy đến toét móng, cồng thành lên lên xuống xuống cả đêm, mặc dù nơi đó cách xa mấy ngàn dặm, nhưng không khí khẩn trương cũng đã truyền đến Kinh thành.
Hoàng đế liên tiếp hạ mấy đạo ý chỉ, chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu.
Bộ máy chiến tranh Đại Lê đã bị tàn phá đến gần đất xa trời, nay lại lần nữa phun ra khói đen mù mịt.
Đô đốc phủ Ngũ quân lĩnh chỉ, tăng nhanh tiến độ trùng kiến Kinh doanh.
Kình lạc nam bắc, sa điệu đông tây, chuyện này đối với lưu dân ở Kinh thành mà nói, lại là một tin tức tốt.
( Kình lạc nam bắc, sa điệu đông tây: Khi một con cá voi chết sẽ rơi xuống đáy biển sâu, thân hình khổng lồ của nó sẽ cung cấp thức ăn cho hệ sinh thái dưới đáy biển mấy chục năm tiếp theo. Cá mập tuy nhỏ hơn cá voi, nhưng khi chết đi cũng có thể cung cấp sự sống cho rất nhiều sinh vật dưới nước. Câu này có nghĩa là một thứ kết thúc nhưng lại mở ra cơ hội cho hàng ngàn loài khác.)
Kinh doanh đã bị tổn thất nặng nề ở đất Lỗ, việc bổ sung đủ mấy vạn nhân mã cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Trai tốt không làm lính, thép tốt không đánh đinh, phàm là người tìm được đường sống ở đất Kinh thành, ai cũng không muốn đi làm cái “binh lính” đó, cuối cùng một đám quan lão gia tính tới tính lui, chỉ có thể chiêu thu lưu dân.
Lưu dân ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ cần cho chút đồ ăn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Về phần lưu dân thân hình gầy như que củi có thể cầm đao, động đao hay không, có nên quân hay không, thì không thuộc phạm vi suy xét của bọn họ.
Hoàng đế hạ chỉ, quy định ngày trùng kiến xong, quá hạn sẽ bị chém đầu.
Giữ mạng quan trọng nhất, còn những chuyện khác, ai thích người đó đi mà lo.
Cỗ máy chiến tranh khởi động, gom góp lương bổng là việc được đưa lên hàng đầu.
Kết quả, hai trăm chiếc thuyền lớn đội trù lương của Cửu Thiên Tuế lại giương buồm khởi hành, trùng trùng điệp điệp xuôi nam, đi đến vùng lúa gạo Giang Nam.
Trong ngoài triều đình lại cuộn trào, gà bay chó chạy.
Đủ loại tấu chương vạch tội Cửu thiên tuế như bông tuyết bay lên ngự án, ngươi tới ta đi, long tranh hổ đấu.
Nhân thế rộng lớn mênh mông đều trở nên hỗn loạn.
Âm tào Địa phủ cũng không yên ổn, đám Âm thần thượng cấp phát hiện.
Chuyện lớn không xong, điện Diêm Vương không thấy.
Không còn điện Diêm Vương, rất rất nhiều vong hồn phải dừng lại ở Quảng Tiền Điện, không thể tiến vào Luân Hồi, âm khí đã dày đặc đến tận trời, liên tiếp có số lớn vong hồn thức tỉnh, hóa thành Quỷ.
Diêm Quân bế quan, Thập đại Âm Soái thì đều có mục đích riêng, kẻ thì điều động âm binh đàn áp, kẻ thì thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí có kẻ âm thầm làm gậy quấy phân heo.
Có thể thấy, Địa phủ cũng sắp xảy ra một hồi bạo loạn.
Tối hôm đó, Tần Hà “gặp được” một vị khách không mời mà đến.