Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 416 - Chương 416 - Thuật Cửu Tử Hoàn Hồn

Chương 416 - Thuật cửu tử hoàn hồn
Chương 416 - Thuật cửu tử hoàn hồn

Thuật cửu tử hoàn hồn: Thuật chúc phúc đến từ Thần sinh mệnh, học tập thuật này, ngài có thể chạm đến bí mật luân hồi, không phải cửu tử không thể diệt thân.

Chú thích: Thuật này có kèm theo thuật hồn ấn, nơi đặt hồn ấn chính là nơi phục sinh.

Tần Hà xem xét, khá lắm!

Hóa ra thuật mượn xác hoàn hồn có thể xưng là nghịch thiên của Hồ Thiên Lan cũng chỉ là bản không đầy đủ.

Bản đầy đủ có tên là thuật cửu tử hoàn hồn.

Thuật cửu tử hoàn hồn, không phải cửu tử không thể diệt thân.

Đây là có ý gì?

Chính là muốn diệt được mình, nhất định phải diệt sát chín lần mới được.

Trong chín lần thì đều có thể phục sinh.

Tựa như là mèo có chín mạng.

Trầm tư một hồi, Tần Hà lại lấy một con búp bê từ trong túi ra.

Đây là một phần thưởng mà hắn đã lấy được từ rất lâu rồi.

Búp bê may mắn: Búp bê đến từ Thâm Uyên, do Pháp sư số mệnh chế tạo, đặt ở cạnh người, sẽ có thể nhận được Thần linh vận mệnh chúc phúc, thế mạng một lần.

Cái đồ chơi này hắn còn chưa sử dụng đến, lại được thêm thuật cửu tử hoàn hồn.

Tổng cộng chính là mười cái mạng!!

Cái cảm giác an toàn tràn đầy, bùng nổ, chết tiệt này.

Làm cho Tần Hà có xung động muốn chết một lần xem thử một chút, cảm thấy giống như là mạng không còn đáng giá.

Thuật cửu tử hoàn hồn còn có hồn ấn kèm theo, lập tức học tập.

Trong nê cung.

Công đức hồn thân đã đạt tới trình độ bát phẩm đang đắm chìm trong vầng kim quang, có vô số bí văn vờn quanh thân, mang theo lực lượng công đức chúng sinh mênh mông cuồn cuộn, chí dương chí cương, chí thần chí thánh, tựa như là thần linh đang ngồi đoan tọa trên chín tầng trời.

Lúc này, kim quang vô tận giống như thực chất, chậm rãi ngưng tụ ra chín ấn ký mơ hồ trước mặt hồn thân, ấn ký kia giống như hố đen, không ngừng cắn nuốt kim quang, không ngờ lại có thể khiến cho hồn thân mờ đi một phần.

Hồn thân mờ đi nhanh, nhưng khôi phục cũng nhanh.

Qua thời gian mấy chục hơi thở sau, ấn ký mơ hồ đã trở nên ngưng thực, rực rỡ sáng ngời.

Cẩn thận quan sát, bên trong ấn ký là chín “người thu nhỏ” giống hồn thân y như đúc.

Đây chính là hồn ấn.

Tâm niệm khẽ động, chín cái hồn ấn lập tức lao ra nê cung, giống như tiên nữ tán hoa, lóe lên một cái rồi biến mất, phóng đến các phương hướng khác nhau trên Đông thổ.

Nơi nó rơi xuống, có dãy núi lớn nổi danh, có nơi hoang vu không tên, có miếu thờ tiên nhân, cũng có thành quách tàn lụi.

Nơi hồn ấn rơi xuống, chính là nơi phục sinh.

Từ giờ khắc này, Tần Hà mới chính thức có được mười cái mạng.

Cũng chính giờ khắc này, Tần Hà mới phát hiện ra, trong thế giới này, khả năng đại khái có thể chắc hẳn mình là vô địch.

Sao bỗng nhiên cảm thấy cô đơn như vậy chứ.

Tần Hà thích chí nằm lên đệm chăn, gác chân bắt chéo, ngâm nga điệu hát dân gian.

“Gia, có thể luyện cho ta một viên Hóa hình đan được không.”

Con bê vẫn một mực chờ ở bên cạnh nhìn mặt đoán ý lập tức xông lại, con bê không giảo hoạt được như Vương Thiết Trụ, nhưng nó cũng không ngốc, thời gian lâu dài nó dần dần cũng đã phát hiện, mỗi lần sau khi đốt xong thi thể, tâm trạng Tần Hà đều rất không tồi.

Mà thi thể đốt đi càng bất phàm, tâm trạng của hắn lại càng tốt.

Nó không rõ nguyên do là gì, nhưng đó chính là quy luật.

Nếu muốn có được chỗ tốt gì, phải tranh thủ lúc này.

Con vương bát thối tha kia chính là đã phát hiện ra điều này, gần đây mới vượt xa mình nhiều như vậy, đạo hạnh đại vương bát đã sắp đạt đến hai trăm năm.

Mà nó mới chỉ có một trăm bốn mươi năm.

Có điều, trình độ này cũng đã đạt đến yêu cầu thấp nhất để hóa hình.

Hóa hình đan, con bê đã luôn tâm niệm từ rất lâu rồi.

Có thể làm người, ai lại muốn làm bò chứ.

“Ngươi hóa hình rồi, gia cưỡi ai đi hả?” Lúc này, Vương Thiết Trụ đang dọn dẹp lò đốt xác ngẩng đầu, theo bản năng ngáng chân con bê một cái.

“Hóa hình rồi cũng có thể biến trở lại mà, đâu có ảnh hưởng gì đâu!” Con bê có xung động muốn đá một móng sang, cái con đại vương bát thối tha này, xấu tính xấu xa!

Nói xong, con bê lại nhìn về phía Tần Hà, cười nhe răng bò, nịnh nọt nói: “Gia, Lamborgh vĩnh viễn là bò của ngài, chỉ cần ngài cần, dù có cõng ngài lên núi đao xuống biển lửa, Lamborgh tuyệt đối cũng sẽ không nhíu mày một cái.”

“Ngươi sẽ nhíu mày hai cái.” Vương Thiết Trụ lại đột nhiên chen ngang một câu.

“Ngươi câm miệng đi!”

Con bê tức giận đến gần như sắp nổi bão, nó cố nén nhịn, nói tiếp: “Gia, dù cho Lamborgh có đứng thẳng dùng hai cái chân đi đường, thì ta vẫn có thể chở ngài trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng.”

“Đứng lên cõng ta?”

Tần Hà chớp chớp mắt, tự tưởng tượng ra hình ảnh mình cưỡi một “người đầu trâu”.

Lập tức cảm thấy, gia tăng độ cao cấp a.

Nhưng lại có thêm vài phần hài hước.

Càng quan trọng hơn chính là, quá phô trương rồi.

Vô địch thiên hạ thì nhất định phải phô trương à?

Không không không.... Vẫn nên cẩu.

Cẩu không phải ẩn nhẫn, mà là một loại tín ngưỡng, một loại phong độ.

Lại chẳng có điểm xấu nào cả, có sao mà không làm.

Người sợ nổi danh heo sợ mập, càng nhiều người biết đến cũng càng nhiều thị phi cùng phiền phức.

Hạ quyết tâm, Tần Hà vỗ vỗ đầu con bê, nói: “Yên tâm, sau này sẽ có Hóa hình đan cho ngươi, đợi thu thập đủ nguyên liệu sẽ luyện đan cho ngươi.”

“Cảm ơn gia, ngài đối xử với ta tốt nhất.” Con bê lập tức toét miệng cười, lúc đi ngang quan bên người Vương Thiết Trụ, nó còn cho Vương Thiết Trụ một cái ót.

Dáng vẻ kiêu ngạo kia, làm Vương Thiết Trụ bực bội đến trợn trắng mắt.

Tần Hà mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

Nên nói vẫn phải nói, hồn ấn kia đúng là rất tiêu hao hồn lực.

Đúng lúc này, Tần Hà đột nhiên cảm thấy một tia âm khí cực kỳ nhạt ở bên ngoài mấy chục bước đang chậm rãi tới gần.

Đó là một tiểu quỷ với thân hình hư ảo, đầu đội mũ chóp, tay cuốn dây xích sắt màu đen, màu sắc của nó đậm hơn một chút so với những linh hồn bình thường, tiểu quỷ đi xuyên tường mà vào, cửa hay tường đều không thể gây trở ngại gì cho nó.

Nhưng nó lại lộ ra dáng vẻ thấp thỏm sợ hãi, nhìn trái ngó phải, thập thập thò thò.

Đầu tiên là trốn ở đằng sau cây cột, thấy Tần Hà nhắm mắt nằm yên không có động tĩnh, nó liền thở phào, tiếp đó nó bắt đầu tìm kiếm xà nhà cùng với các nơi xó xỉnh, cũng không biết là nó đang tìm kiếm cái gì.

Qua một hồi lâu tiểu quỷ không phát hiện ra điều gì khác thường, nó mới mon men tiến đến gần lò đốt xác.

Trong lò đốt xác có một vong hồn mờ ảo đã nằm đó rất lâu, hồn thể đã thu nạp kha khá âm khí, màu sắc trở nên đậm hơn.

Tiểu quỷ cực kỳ quen thuộc vung xích sắt ra, trong nháy mắt xích sắt đã trói vong hồn lại, cuốn một cái đã kéo đến sau lưng tiểu quỷ.

Làm xong việc ở đây nhưng tiểu quỷ lại không rời đi ngay lập tức, nó bắt đầu dạo quanh phòng thiêu thi, bên ngày xem mai vương bát của Vương Thiết Trụ, bên kia nhìn ngó sừng bò của con bê.

Mà hai thú thì chẳng hề phát hiện ra tiểu quỷ.

Ngó nghiêng một hồi cảm thấy không thú vị, tiểu quỷ lại bắt đầu chuyển hướng sang Tần Hà.

Chỉ là nó không dám tới gần, chỉ dám đứng dòm từ xa xa, dáng vẻ vừa nhát gan lại vừa tò mò.

Qua một hồi lâu, dường như là tiểu quỷ nhận nhận định được rằng Tần Hà đã ngủ say, nó mới bước từng bước đi tới gần, dù đôi mắt trống rỗng mơ hồ, lại vẫn cảm nhận được lòng hiếu kỳ nồng đậm của nó trong đó.

Lúc này, Tần Hà thình lình mở mắt, mỉm cười nhìn nó hỏi: “Ta đẹp trai không?”

Bình Luận (0)
Comment