Âm tào Địa phủ, Quảng tiền điện.
Mấy vạn âm binh vây quanh tạo thành một quân trận khổng lồ, bao vây đám vong hồn với số lượng gấp mười lần vào bên trong, âm khí ngút trời.
Thỉnh thoảng một chỗ nào đó lại truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào, hoặc là tiếng cười điên cuồng bừa bãi.
Ngay sau đó chỗ ấy sẽ truyền ra tiếng kêu giết cùng tiếng đánh nhau, không bao lâu sau sẽ có vong hồn tràn đầy quỷ khí bị trói kéo đi, nhưng đôi khi cũng có thể nghe thấy tiếng âm binh gầm thét cùng tiếng kêu sợ hãi.
Trong trung tâm đám vong hồn đông nghìn nghịt, âm khí ngưng kết thành thực chất, vô số âm hồn với khuôn mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng bị âm khí xâm nhập, ánh mắt dần dần nhiễm lên tia đỏ máu, dần dà trên những khuôn mặt đờ đẫn kia thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra vẻ dữ tợn.
Khí tức xao động, bất an càng lúc càng dâng cao.
Giống như một chảo dầu nóng sắp sôi, trước khi nó “nở hoa”, lúc nào ở bên rìa cũng sẽ tuôn ra các vòng xoáy không ngừng, vào thời điểm này chỉ cần có một tia lửa nhỏ bắn vào, là có thể khiến toàn bộ Quảng tiền điện hóa thành tro tàn.
Quảng tiền điện, điện tiền ti.
Hơn mười vị Âm thần mang khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, khí tức kinh khủng đang tụ tập trên sảnh đường.
Trong đó, trên cùng chính là một nam tử có mái tóc màu đỏ máu, răng nanh nhô ra ngoài, đôi mắt to như chuông đồng, khí tức cực kỳ hung hãn.
Hai bên trái phải nam tử tóc đỏ là hai Âm thần văn sĩ có có vóc dáng thấp bé, mỗi người cầm một chiếc đèn lồng trong tay, trên đèn lồng, một cái viết “ngày”, một cái viết “đêm”.
Bên trái phía dưới nữa là một vị tướng quân đầu trâu và một vị tướng quân mặt ngựa.
Bên phải phía đối diện là hai hiệp sĩ một đen một trắng, dáng người mảnh khảnh mang vẻ yêu dị, trên đầu đội mũ chóp.
Bên dưới còn có đầu ong thân người, mặt người mỏ chim, mặt người mang cá, yêu nhân mặt râu quai nón đuôi báo, thậm chí còn có một vị phụ nhân dáng người yêu kiều, dáng vẻ thướt tha yểu điệu.
Nếu có âm dân Địa phủ ở đây, nhất định sẽ ngạc nhiên đến giật nảy mình.
Thập đại Âm soái địa phủ, vậy mà toàn bộ tề tụ ở nơi này.
“Thập đại” Âm soái Địa phủ, thật ra là nói đến mười đường khẩu, cũng không phải thể hiện là chỉ có mười vị Âm soái.
Thập đại Âm sái theo thứ tự là Quỷ Vương quật, Nhật Du ti, Dạ Du ti, Ngưu Mã ti, Báo ti, Điểu ti, Ngư ti, Phi Trùng ti, Mạnh bà ti.
Quỷ Vương một mình chấp chưởng Quỷ Vương quật, cho nên đường khẩu Quỷ Vương chỉ có một Âm soái.
Còn Ngưu Mã ti cùng Vô Thường ti thì đều bố trí hai vị Âm soái.
Ngưu mã ti theo thứ tự là Tả Thống lĩnh Ngưu Đầu, Hữu Thống lĩnh Mã Diện.
Vô Thường ti thì là Tả Thống lĩnh Bạch Vô Thường, Hữu Thống Lĩnh Hắc Vô Thường.
Cho nên nếu thực sự tính ra thì tổng cộng có mười hai vị Âm soái.
Phía dưới Diêm Quân Địa phủ, mặc dù mười hai Âm soái không phải là kẻ mạnh nhất, nhưng cũng thể hiện chiến lực cao nhất của Địa phủ, nếu như đồng thời đưa ra quyết định, ngay cả Diêm Quân cũng không thể sửa đổi.
“Tất cả đều đã tới đông đủ, vậy đưa ra ý kiến đi, nếu còn tiếp tục như vậy thì e là sẽ trấn không được.” Lúc này, Quỷ Vương mở miệng nói trước tiên, giọng nói của hắn rè, trầm, nhưng lại mang theo sức mạnh hùng hồn.
“Hừ hừ, còn có biện pháp nào nữa, hoặc là đánh thức Diêm Quân đại nhân, hoặc là lấy lại điện Diêm Vương, bằng không hồn hải tai ương này, khó giải.” Khóe miệng Bạch Vô Thường nhếch lên lộ vẻ trào phúng, ánh mắt liếc nhìn sang Ngưu Thống Lĩnh ở phía đối diện một cái.
“Đúng vậy, hai con đường luôn phải chọn một đường để đi, đây chính là một lựa chọn.” Hắc Vô Thường phụ họa, cười đểu nói: “Về phần nhân tuyển, ai gây chuyện kể đó đi giải quyết thôi.”
Lời này vừa ra, không chỉ Hắc Bạch Vô Thường, tất cả Âm thần đều đồng loạt nhìn về phía Ngưu Thống lĩnh.
Mặc dù điện Diêm Vương không phải là do Ngưu Thống lĩnh làm mất, nhưng chuyện tốt này lại là do mấy tên Âm quan phụ thuộc vào hắn làm ra.
“Nhìn bản Thống lĩnh làm gì, chuyện này đâu có liên quan gì tới bản Thống lĩnh ta?” Ngưu Thống lĩnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Hắc Vô thường, nói: “Bản Thống lĩnh khuyên ngươi nên chú ý lựa lời, tránh sinh ra hiểu lầm.”
Thập đại đường khẩu Địa phủ, Vô Thường ti cùng Ngưu Mã ti luôn đối chọi gay gắt, chính là đối thủ một mất một còn công khai.
Bởi vì chức trách của hai ti tương đồng giao nhau, nói cụ thể thì Vô Thường ti phụ trách câu vong hồn bình thường, còn Ngưu Mã ti câu quỷ hồn hóa quỷ, đẳng cấp xuất động của Ngưu Mã ti cao hơn Vô Thường ti.
Nhưng tình huống thực tế chính là, dù cho Vô Thường ti gặp phải nhân vật hung ác sẽ không cầu viện Ngưu Mã ti, mà Ngưu Mã ti cũng sẽ không ra tay giúp đỡ, hai bên chỉ nhìn đối phương chê cười, tiếp đó tìm cơ hội đâm một đao sau lưng.
Chức trách tương đồng giao nhau, tất nhiên là một núi không thể chứa hai hổ.
“Không có liên quan gì với ngươi?” Bạch Vô Thường cười lạnh nói: “Ai không biết Lăng gia là người của Ngưu Mã ti các ngươi? Thế nào, muốn quỵt nợ à?”
“Bạch Vô Thường, ngươi không có bằng chứng thì đừng có mà bôi đen sự trong sạch của ta, việc Lăng gia đánh cắp điện Diêm Vương chẳng có một tơ một sợi liên hệ nào với Ngưu Mã ti ta cả, Ngưu Mã ti vừa biết được Lăng gia đánh cắp điện Diêm Vương, đã lập tức giải quyết bọn chúng tại chỗ để răn đe đấy.” Lúc này, Mã Diện mở miệng, giọng điệu trầm vang, dáng vẻ công bằng chính nghĩa lẫm liệt.
“Hừ hừ, giải quyết tại chỗ, ta xem chính là giết người diệt khẩu thì có.” Hắc Vô Thường chế giễu lại.