“Hắc Vô Thường, ngươi đừng có mà phỉ báng!”
“Trên dưới toàn bộ Lăng gia, dù có tội hay vô tội đều bị ngươi diệt sạch, ngươi gọi đây là chính pháp?”
“Lăng gia là do Ngưu Mã ti chúng ta cai quản, định tội như thế nào cũng không nhọc đến Vô Thường ti các ngươi bận tâm, đừng có vượt giới hạn.”
“A, bây giờ lại thừa nhận là do các ngươi quản lý rồi, vừa nãy sao phủi sạch sẽ như vậy?”
“Bớt nói nhảm!” Ngưu Thống Lĩnh quát to một tiếng, trừng Hắc Bạch Vô Thường, nói: “Ít nhất thì lão tử cũng đã từng đi đến dương gian đòi lại điện Diêm Vương, có bản lĩnh các ngươi cũng đi đi.”
“Đó cùng lắm gọi là ngươi lấy công chuộc tội, hơn nữa cuối cùng ngươi cũng đâu có lấy lại được.”
“Đúng vậy, nào chỉ là không lấy lại được, ta còn nghe nói, ngay cả binh khí đều bị đánh mất.”
“Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, dù không có binh khí, lão tử vẫn có thể giẫm chết đám các ngươi đấy.”
“Khẩu khí lớn đấy, làm như ai sợ ngươi vậy!”
“Giỏi tới đi!”
“....”
Cứ như vậy, hai bên ngươi một lời ta một câu, càng nói càng đối chọi gay gắt.
Âm khí chấn động, gần như chuẩn bị ra tay.
Thực sự chẳng khác gì chợ búa trên dương gian.
“Câm miệng hết đi!”
Lúc này, Quỷ Vương quát to một tiếng.
Tình cảnh như vậy, không chỉ không đưa ra được biện pháp giải quyết, mà còn có thể tự mình ra tay đánh nhau trước.
Hai bên lúc này mới ngừng lại, không nói nữa.
Diêm Quân bế quan, Quỷ Vương dẫn đầu, vẫn cần phải nể mặt một chút.
Nhưng vừa yên tĩnh, lập tức không còn có âm thanh nào phát ra.
Chuyện Ngưu Thống lĩnh đi đến dương gian đòi điện Diêm Vương từ “Thanh Ngưu Đại Tiên” đã sớm không phải là chuyện bí mật gì.
Âm ti chấp chưởng Luân hồi, cho nên có rất nhiều thủ đoạn dò xét.
Khá lắm, ngay cả Ngụy thần Thiên Đình sau lưng Ngưu Thống lĩnh cũng bị đánh diệt.
Khung xương khô kia, chính là di chủng Hồng Hoang hàng thật, có lai lịch cực lớn.
Ngưu Thống lĩnh được cứu một mạng, bò lăn trở về.
Như vậy thì cmn còn ai dám mở miệng nói chuyện chứ?
Đòi?
Ai đi?
Ngưu Đầu Mã Diện thì dù có gác đao ngay cổ, bọn chúng cũng không đi.
“Thanh Ngưu Đại Tiên” kia không đánh giết tới Địa phủ, cũng đã coi là chuyện tốt rồi.
Còn về đánh thức Diêm Quân đang bế quan, cũng có nguy hiểm cực lớn.
Nơi Diêm Quân bế quan, chính là di tích Luân hồi thượng cổ dưới mười tám tầng Địa Ngục, bên trong chứa sát cơ cực kỳ kinh khủng còn sót lại.
Nguy hiểm không kém bao nhiêu so với việc chiến đấu cùng Thanh Ngưu Đại Tiên.
Có thể trở thành Âm thần Địa phủ, ai cũng không phải kẻ ngu.
Quỷ Vương lập tức đen mặt, Ngưu Đầu Mã Diện công nhiên diệt khẩu, còn kiên quyết rằng việc đánh mất điện Diêm Vương không có liên quan gì với phe mình, dù hắn rất tức giận, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Chiến lực của Ngưu Thống lĩnh không thua kém mình chút nào, hơn nữa bên cạnh còn có Mã Diện với chiến lực cũng không hề tầm thường.
Từ trước đến nay, “Ông Hanh ông Cáp” Địa phủ này vẫn luôn mặt dày không cần thể diện lại còn ngang tàn.
Mấu chốt nhất là, bọn chúng có quan hệ không rõ ràng với đám Ngụy Thiên Đình bên kia, bộ xương lần trước có thể chỉ là một góc núi băng.
Đau đầu nhức óc.
Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể đưa một ánh mắt cho phụ nhân xinh đẹp, cũng chính là Mạnh bà.
Thời khắc quan trọng, vẫn phải dựa vào người của mình.
Nếu còn không nói gì, sẽ lại phải kết thúc mà không có kết quả.
Không đàn áp được hồn hải tai ương bên ngoài, địa bàn của hắn sẽ bị đứng mũi chịu sào, hắn là kẻ phải gặp xui xẻo đầu tiên.
Mạnh bà nở nụ cười xinh đẹp, giọng dễ nghe nói: “Ta nói này, điện Diêm Vương chính là thần khí Luân hồi, đối với người trên dương gian thì thật sự là không có tác dụng gì lớn, theo ta thấy, vẫn nên thử tiếp xúc với vị Thanh Ngưu Đại Tiên kia một chút, nói rõ lợi và hại, nếu cần thì bỏ ra một cái giá, xem có thể đổi lại điện Diêm Vương hay không.”
Lời này cuối cùng cũng dẫn phát đám Âm thầm suy xét.
Tuy nói điện Diêm Vương là thần khí, nhưng dù sao đó cũng là minh khí, đối với người dương gian thì đúng là không có tác dụng gì lớn, ngược lại còn rất dễ bị lây nhiễm nhân quả.
Có điều vẫn không có ai mở miệng tiếp lời, bởi vì vấn đề mấu chốt vẫn là vấn đề ban đầu kia.
Ai đi?
Ngay cả bộ xương kia mà Thanh Ngưu Đại Tiên cũng có thể diệt, chiến lực hắn thông thiên triệt địa, nói gì đến một tên Âm soái.
Tất cả Âm soái đồng thời tiến lên, cũng không có cơ hội chiến thắng.
“Ý kiến hay, người nào đi thì thích hợp đây?” Quỷ Vương lập tức truy vấn, khó khăn lắm mới cho ra một phương án, không thể lại để tràng cảnh rơi vào tình trạng đóng băng.
Đám Âm thần nghe vậy, đều không tự giác nhìn về phía Mạnh bà.
Lúc này nếu Mạnh bà mở miệng điểm tướng, chỉ kẻ nào chính là đắc tội vào chỗ chết với kẻ đó, thậm chí còn có thể đốt lửa đến trên đầu mình.
Thế nhưng Mạnh bà vẫn bình tĩnh ung dung, nói tiếp: “Đâu nhất thiết phải là chúng ta đi chứ, chỉ cần phái ra một tên sứ giả là được.”
Lời này vừa ra, ánh mắt đám Âm thần cuối cùng cũng sáng lên.
Phái sứ giả, không cần tự mình đi.
Chuyện này được!
Mặc dù hơi ném Thần cách, rụt rụt rè rè không lên được mặt bàn.
Nhưng.... Chung quy là không cần tự mình bất chấp nguy hiểm.
“Đây là một biện pháp tốt.” Bạch Vô Thường tiếp lời, lại nhìn về phía Ngưu Thống lĩnh: “Lần này Ngưu Mã ti các ngươi cũng nên phái ra sứ giả chứ nhỉ?”
Ngưu Thống lĩnh trừng mắt, lại mở miệng phản bác lần nữa: “Dựa vào cái gì mà để Ngưu Mã ti ta phái người, Ngưu Mã ti ta đã tiếp xúc với Thanh Ngưu Đại Tiên một lần rồi, nói thế nào bây giờ cũng nên đến phiên Vô Thường ti các ngươi chứ?”
“Đúng vậy, nên đến lượt các ngươi.” Mã Diện cũng mặt dày hùa theo.
Phái sứ giả đi thì đúng là không cần tự mình bất chấp nguy hiểm, nhưng cần phải chuẩn bị đồ vật trao đổi đấy, ai biết Thanh Ngưu Đại Tiên muốn cái gì.
Nếu như sư tử há mồm, ngươi cho hay là không cho đây?
Mặc dù cuối cùng thì khả năng lớn vẫn là phía bên mình phái người ra, nhưng phản kháng một chút là việc phải làm.
Đây là quá trình.
Quá trình đối chọi lẫn nhau trong hơn một ngàn năm của Ngưu Mã ti cùng Vô Thường ti.
“Không biết xấu hổ!”
Hắc Bạch Vô Thường mắng một câu, đang muốn dựa vào lý lẽ mà cắn chết Ngưu Đầu Mã Diện.
Lúc này cửa điện đột nhiên mở ra, một tên Âm quan mang vẻ mặt tràn đầy kích động lao vọt vào, lớn tiếng nói: “Quỷ Vương điện hạ, chư vị Âm soái, điện Diêm Vương đã được mang về.”