Nữ tử duyên dáng yêu kiều, tuyệt diễm kinh thế.
Vương Thiết Trụ bò dậy, vừa nhìn đã lập tức há hốc miệng thành hình chữ “O”.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt đậu xanh của nó trợn tròn, vội vàng rụt cổ lại.
Bởi vì ánh mắt nó đã chạm thẳng vào ánh mắt nữ tử kia.
Đó là một đôi mắt như thế nào, trong trẻo như băng, lạnh lẽo như sương, nơi sâu nhất trong con ngươi đen nhánh có hai ánh đỏ, bắn ra sự oán hận cùng lạnh giá.
Chỉ là mắt đối mắt một cái, đã khiến cho lông tóc toàn thân Vương Thiết Trụ dựng đứng cả lên.
Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng đây là nữ quỷ đấy!
Hơn nữa còn là oán quỷ áo đỏ!
Dưới ánh mặt trời, cái bóng nhạt như sa mỏng.
Nữ tử ngước nhìn lên áng mây trắng trên trời, đôi mắt lạnh lẽo trong suốt kia thoáng qua vẻ hồi ức, ôm nỗi hận rít gào: “Bản công chúa lại thấy ánh mặt trời, đây là ý trời, Nhung tộc phản nghịch, bản công chúa thề sẽ giết toàn tộc các ngươi!”
Nói dứt lời, ánh mắt nàng ta lại khóa chặt vào đám người Tần Hà, lạnh lùng hỏi: “Hôm nay, là ngày tháng năm nào?”
Tần Hà quan sát nữ tử từ trên xuống dưới, xoa xoa mũi, nhìn không chớp mắt.
Nữ tử này, chỉ cần không đối mắt với nàng ta, đúng thực sự là rất đẹp mắt.
Hoàn toàn khác biệt với mị thi dựa vào huyễn cảnh kia, thực tế thì thi thể đã là hàng giả thối nát.
Cái dáng vẻ trập trùng, đường cong uyển chuyển, khuôn mặt, bàn tay, đôi chân dài.
Xi lưu ~
Tần Hà nhớ đến tàu hũ của cá trắm đen Tây Thi.
Vừa trắng vừa mềm mịn.
Chỉ là lúc thức giấc có vẻ hơi gắt ngủ, quan tài cũng bị nổ đến không còn, như vậy mà vẫn còn căm tức.
Có điều đây cũng không tính là khuyết điểm gì, Tần Hà thích ăn ớt cay nhất.
Đặt lên trên lửa nướng, rắc thêm chút muối tiêu, cực kỳ mỹ vị.
Nữ tử không đợi được câu trả lời của Tần Hà, ngược lại thấy hắn nheo mắt nhìn mình với ánh mắt gian gian, tức thì cảm giác như là toàn thân mình không mặc đồ, nhất thời cả giận quát: “Hỏi ngươi đấy, còn nhìn, còn nhìn nữa ta móc hai tròng mắt ngươi ra luôn đấy!”
Lời này cũng không phải là giả, chỉ thấy nàng ta khẽ đảo tay ngọc, mỗi móng tay đều dài nhọn, từng chiếc giống như lưỡi đao bao phủ âm khí dày đặc, chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái, nhất định có thể xuyên kim nứt đá.
Tần Hà lưu luyến không rời mà dời ánh mắt đi, hắng giọng một cái, nói: “Khụ khụ, cái kia, hôm nay là tháng sáu năm Sùng Trinh đầu tiên triều Đại Lê.”
“Sùng Chính Nhung Lê?”
Khuôn mặt nữ tử lộ vẻ cực kỳ đau buồn, nói: “Giang sơn Đại Tống ta, cuối cùng vẫn là vong.”
Dừng một chút, nữ tử nhắm mắt điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, truy vấn: “Gian tặc Hoằng Vũ, đã băng hà rồi?”
“Hoằng Vũ...”
Tần Hà suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Đã băng hà.”
Đâu chỉ có băng hà, Thái tổ lập triều Đại Lê đã chết cả ba trăm năm, cũng đã sớm hóa thành bụi đất rồi.
“Nơi này là địa phương nào?” Nữ tử đảo mắt nhìn xung quanh, lại hỏi.
“Đây là Kinh thành.” Lúc này Vương Thiết Trụ nói chen vào.
“Gian tặc vô sỉ, chiếm thần đô Kim Lăng ta, ngươi chết rồi, món nợ này sẽ do con cháu đời sau ngươi trả!” Nữ tử sát khí ngút trời, quay người liền muốn rời đi.
Nhưng mà vừa động nàng ta đã phát hiện, không ngờ mình không rút được chân lên, trên mu bàn chân xuất hiện một ấn ký phức tạp, nàng ta đã bị cố định ở trên quan tài.
Rõ ràng là Ấn định linh!
Nàng ta nhìn quanh một vòng, ánh mắt khóa chặt vào Tần Hà, lạnh lùng quát: “Ngươi là ai, lại dám quấy nhiễu bản công chúa?”
“Khụ khụ, là như thế này, chuyện ta là ai không quan trọng.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, xoa xoa tay, nói: “Quan trọng là, hiện tại ngươi là do ta đào ra, cho nên bây giờ, ngươi thuộc sở hữu của ta.”
“Ngươi là chó săn gian tặc?”
Sắc mặt nữ tử lập tức trở nên lạnh lẽo, âm khí toàn thân bộc phát như là pháo nổ, mây đen kinh khủng bao phủ bốn phía.
Ngay sau đó, còn không đợi Tần Hà mở miệng, nữ tử đã cưỡng ép tránh thoát khỏi ấn định linh, lợi trảo rét lạnh nhanh như chớp chụp lên trên đỉnh đầu Tần Hà.
Một trảo này có thế cực kỳ hung mãnh, nếu như đánh trúng, đỉnh đầu sẽ có thể có nhiều thêm năm cái lỗ thủng.
Nhưng đó là người khác, Tần Hà tất nhiên là ngoại lệ.
Thân hình hắn lóe lên một cái, tránh đi chính diện, sau đó chính là một trận thu phát mãnh liệt lên trên thân thể uyển chuyển của nữ tử.
“Ấn trấn linh, ấn trói linh, ấn nhược linh, ấn cương linh, ấn lật linh, ấn chú linh, ấn tê linh, ấn định linh... Ấn Thái Sơn phụ thể, ấn càn khôn đảo ngược.”
Nhanh chóng niệm xong ba mươi hai thức ấn pháp trong [ Ba mươi sáu thức trấn linh ], Tần Hà thở phào một hơi.
Kết thúc công việc.
Không có gì khác, chỉ có nhanh.
Nữ tử đang bay giữa không trung chỉ cảm thấy quỷ thân của mình đã đột nhiên biến thành một pho tượng.
Trạng thái tiêu cực giống như nổi bão xuất hiện khắp toàn thân, bị suy yếu, bị tê liệt, bị cố định, bị trói, bị trấn phong, âm khí bị nghịch chuyển,... Nàng ta không thể cử động dù chỉ một chút, ngay cả âm khí cũng bị trấn phong lại.
“Bụp!”
Kết quả là, thân thể yểu điệu cùng gương mặt của nàng ta hướng xuống, tới một cái “thân mật tiếp xúc vô cùng” với bụi đất trên mặt đất.
Ba mươi sáu thức trấn linh, chuyên khắc các loại linh, rất khảo hạch đạo hạnh cùng pháp lực.
Điều này thì Tần Hà chiếm ưu thế cực lớn.
“Gia, nữ quỷ này hung thật đấy.” Vương Thiết Trụ thận trọng đi lên trước nhìn, giật mình hoảng sợ nói.
Nữ quỷ này đã ngưng luyện ra quỷ thân bán thực thể, thực lực ít nhất cũng là trên ba trăm năm đạo hạnh.
Nếu là đại khai sát giới, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.
“Đúng là rất hung, nhưng không có đầu óc gì.”
Tần Hà đánh giá một câu, sau đó vung tay lên: “Trói lại.”
“Ta... Ta tới đi.”
Hôi Mễ Khâu xung phong nhận việc, vội vàng cầm lấy dây thùng cùng với lá bùa, nhanh tay trói chặt nữ tử lại, lại dán thêm bùa trấn linh đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tần Hà liếc mắt nhìn cách trói của Hôi Mễ Khâu, nó trói nữ tử như Thạch Lựu tỷ, vô cùng sáng tạo.
Cái tên vương bát đản này, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Sau đó, Tần Hà xách nữ tử bỏ lên xe bò.
Tiếp tục, trạm tiếp theo.
Cái gì, nữ tử xinh đẹp nên được đối xử tốt?
Không hiểu phong tình?
Ngại quá, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ vung xẻng của Tần Hà, cần phải dè chừng!