Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446 - Kịch Bản Thống Nhất

Chương 446 - Kịch bản thống nhất
Chương 446 - Kịch bản thống nhất

“Lộc cộc lộc cộc...”

Hôi Mễ Khâu kéo xe bò theo sau Tần Hà cùng Lamborgh, đi đến địa điểm tiếp theo.

Nó đã không còn biết diễn tả cảm giác rung động của mình như thế nào nữa.

Nữ quỷ hơn ba trăm năm đạo hạnh, đã ngưng tụ ra thực thể, vậy mà ở trước mặt Thanh Ngưu Đại Tiên lại không có chút năng lực phản kháng nào.

Phải biết, quỷ loại rất am hiểu chiến đấu, lực công kích cũng cực kỳ cường hãn.

Nếu để cho Hôi Mễ Khâu đối đầu với nữ quỷ này, qua ba năm lần liền phải chết thẳng cẳng, sự chênh lệch cực kỳ lớn.

Gà con dù có bị bắt, còn có thể giãy dụa hai cái mổ mổ mấy lần, còn nữ quỷ này ở trước mặt Thanh Ngưu Đại Tiên, thậm chí còn không bằng con gà con.

Thực lực chênh lệch như vậy có thể xưng là lạch trời, không thể vượt qua.

“Trụ gia, đại quan nhân rất ưa thích đốt thi thể à?” Nhân lúc bị rớt lại phía sau, Hôi Mễ Khâu quay người, cẩn thận dò hỏi Vương Thiết Trụ.

Nó đã từng điều tra Tần Hà, phát hiện, có vẻ như Tần Hà có một ham mê đặc biệt đối với thi thể.

Tương tự với bệnh nghề nghiệp, nói đơn giản thì chính là đốt thi thể đến nghiện.

Điều này khiến Hôi Mễ Khâu nghĩ mãi mà không hiểu, bệnh nghề nghiệp có thể là hành động hay thói quen nào đó, nhưng đem nghề nghiệp xem như sở thích, thật sự là sống lâu mới thấy.

Ngư dân thích đánh cá không?

Tiều phu thích đốn củi không?

Gần như là không, bởi vì cuộc sống là cuộc sống, còn đam mê là đam mê.

Khi người phát triển đam mê, sở thích của mình thành công cụ mưu sinh, thường thì đam mê, sở thích đó sẽ hòa lẫn vào với công cụ mưu sinh, làm cho ngươi chán ghét.

Có thể làm ít thì sẽ bớt làm, có thể không làm thì sẽ không làm.

Mỗi ngày lò hỏa táng phân phối thi thể cũng không ít, thế mà Tần Hà chưa đã nghiền, còn đi ra ngoài đào để đốt, hành vi này quả thực là không thể tưởng tượng.

Mấu chốt hơn là, hắn ưa chuộng thi thể đại hung.

Quả thực chính là... Không thể nói lý lẽ.

Quá trình đốt thi thể thành tro rất đẹp à?

Cũng không phải là ngươi lấy ra để nấu canh.

Nếu như lấy ra để nấu canh, vậy thì ngược lại còn dễ lý giải.

“Thành thành thật thật mà làm việc, hỏi thăm linh tinh cái gì?” Vương Thiết Trụ lườm Hôi Mễ Khâu một cái, không trả lời câu hỏi của nó.

“Vâng vâng vâng.” Hôi Mễ Khâu gật đầu liên tục đáp lời, có điều, nó đã lấy được câu trả lời mà nó mong muốn.

Bốn chữ “Hỏi thăm linh tinh” đã cho thấy suy nghĩ của mình là đúng, vương bát yêu theo bản năng đã tỏ ra phản cảm và cảnh cáo với câu hỏi của nó, hoàn toàn chính là giấu đầu hở đuôi, cũng đã chỉ ra đáp án rõ ràng.

Thanh Ngưu Đại Tiên đúng thực sự là ưa thích đốt thi thể.

“Thỉ thể?”

Hôi Mễ Khâu khẽ nói thầm trong lòng một câu, cái này, nó biết trong Kinh thành có mấy bộ thi thể đặc biệt.

Thậm chí còn có một vài bộ thi thể còn làm nghề kiếm sống.

Kinh thành sầm uất phồn hoa, rộn rộn ràng làng, không chỉ có riêng người sống tới tới lui lui.

....

Lại đi một đoạn, đã đến chỗ chôn chiếc quan tài thứ hai.

Hôi Mễ Khâu dừng xe, cầm lấy xẻng sắt rồi vội vàng xông lên đào bới, hết sức xum xoe ân cần.

Chẳng mấy chốc, nó cùng Vương Thiết Trụ đã đào ra được quan tài.

Quan tài vẫn bị âm khí quấn quanh như kén, Tần Hà làm y như lần trước, đầu tiên là gọi một đạo Thiên lôi tới mở ra trói buộc, sau đó trực tiếp đập một xẻng xuống, nắp quan tài bay ra.

“Kiệt kiệt kiệt, lại thấy ánh mặt trời.... Kim Vân Tử, không ngờ tới chứ gì, bản chân nhân còn có cơ hội lại trông thấy ánh mặt trời, kiệt kiệt kiệt...”

Một trận khói đen mãnh liệt phun ra.

Tiếp đó có một lão già mặc đạo y, mặt mày khô quắt nhảy ra ngoài.

Ông ta gầy còm giống như một thanh củi khô, hai hốc mắt sâu hõm xuống, có hai điểm sáng màu lục khảm ở chỗ sâu nhất trong hốc mắt, khói đen lượn quanh toàn thân, vừa giống như dây leo lại vừa giống như rắn.

Ông ta liếc nhìn quanh bốn phía, ánh mắt khóa chặt vào đám người Tần Hà, hỏi: “Hôm nay là ngày tháng năm nào?”

Mặt Vương Thiết Trụ hơi giật giật, nói: “Tháng sáu năm Sùng Trinh thứ nhất.”

“Năm Sùng Trinh thứ nhất, Sùng Trinh là niên hiệu cái chim gì?” Lão già gầy còm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Đại Nhung Hãn Quốc ta đâu?”

“Vong.” Vương Thiết Trụ trả lời rất dứt khoát, bên trong pha lẫn chút đùa dai.

Đều là chút củi lửa, trước khi bỏ vào lò có thể thưởng thức được sự tuyệt vọng của bọn chúng, chính là một chút niềm vui nhỏ nhoi khi thiêu thi.

“Đại Nhung Hãn Quốc đã vong rồi?” Đúng như dự đoán, sắc mặt lão già kia lộ vẻ chấn động, hắc khí toàn thân bắt đầu lan tràn.

“Đã vong mấy trăm năm rồi.” Vương Thiết Trụ lại bổ đao, sau đó nó còn chỉ vào nữ quỷ mặc đồ đỏ trên xe, nói: “Nàng ta có thể làm chứng.”

“Ngươi là ai?” Lão già gầy còm nhìn chòng chọc vào Vương Thiết Trụ, gầm thét: “Man nô to gan, không ngờ lại dám mở miệng lừa gạt ta?”

Vương Thiết Trụ bị lão ta nhìn như vậy thì rụt cổ lại, vội vàng núp ở đằng sau Tần Hà, nói: “Gia, nên ra tay rồi.”

“Ừm.”

Tần Hà gật đầu, nhếch miệng nở nụ cười.

“Rầm!”

Ngay sau đó, đại sạn tử đã lấy tốc độ nhanh đến cực hạn đập lên trên đầu lão già kia.

Một cái trấn thi văn màu vàng kim cực lớn trực tiếp khắc ở trên trán lão ta, xì xì bốc lên khói xanh.

Lão già lung lay mấy cái.

“Bịch!” một tiếng, ngã xuống đất.

Bộ thứ hai, giải quyết.

Nên trói trói, nên ghim ghim, sau một lát, thi thể lão già đã bị ném lên xe bò.

Tiếp tục.

Bộ thứ ba.

Đây là một phương sĩ áo đen, trên dưới toàn thân đều trắng bệch, giống như là thịt lợn chết bị ngâm mình trong nước ba ngày ba đêm, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên suýt chút nữa đã khiến Vương Thiết Trụ ói ra.

Tên này cũng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài: “Ha ha ha ha.... Bản tọa lại thấy ánh mặt trời, lại thấy ánh mặt trời, ha ha ha...”

Cười xong y cũng khóa chặt tầm mắt vào đám người Tần Hà, quát hỏi: “Các ngươi mau nói, hôm nay là ngày tháng năm nào?”

Người cùng thú liếc nhìn nhau một cái, trên mặt đều là vẻ không còn gì để nói.

Cũng không biết cái kịch bản nhảy ra quan tài, cười một tràng dài, cười xong liền hỏi ngày tháng năm nào, là kịch bản do tên đầu đất nào sắp đặt thống nhất?

“Hôm nay là tháng sáu năm Sùng Trinh thứ nhất, cũng là ngày giỗ của ngươi.” Vương Thiết Trụ tỏ ra hơi phiền, trả lời một câu, sau đó nó nhỏ giọng nói với Tần Hà: “Gia, chúng ta nên tăng nhanh tốc độ, không nên nói nhảm với củi lửa.”

“Ừm.”

“Ầm!”

Xẻng đen đạp xuống, thu hoạch phương sĩ áo đen.

Bộ thứ tư, tà tu mắt kép, kịch bản vẫn còn tiếp tục.

(Mắt kép: Mắt như côn trùng như ruồi, chuồn chuồn,...)

“Kiệt kiệt kiệt, bản tọa lại trở về...” Tà tu mắt kép điên cuồng bừa bãi.

“Đám sâu kiến các ngươi mau nói...” Tà tu mắt kép ép hỏi.

“Hôm nay là tháng sáu năm Sùng Trinh thứ nhất.” Vương Thiết Trụ cướp lời.

“Ngươi... Tại sao biết ta muốn hỏi điều này?” Tà tu mắt kép sững sờ.

“Bọn chúng đều hỏi như vậy.” Vương Thiết Trụ bĩu bĩu môi hướng về phía xe bò.

“Rầm!”

Cái xẻng đen đánh xuống, thu hoạch “tà tu mắt kép với đầu đầy dấu hỏi chấm”.

Bộ thứ năm, thư hùng hợp thể thi (Thi thể ghép lại từ nam và nữ).

“Âm dương hợp nhất, pháp lực vô biên, lại thấy ánh mặt trời, lại thấy ánh mặt trời, ha ha ha...”

“Hôm nay là tháng sáu năm Sùng Trinh thứ nhất.”

“Rầm!”

Thu hoạch “hợp thể thi cười điên cuồng”.

Bộ thứ sáu, thanh niên ma cốt.

“Kiệt kiệt kiệt, đi mẹ nó cái chim thiên, mệnh do ta không do...”

“Rầm!”

Thu hoạch “thanh niên ma cốt chưa nói hết câu”.

Đến đây... Toàn bộ thi thể trong sáu bộ quan tài đều đã tới tay.

Bình Luận (0)
Comment