Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 447 - Chương 447 - Sáu Cây Củi Lửa

Chương 447 - Sáu cây củi lửa
Chương 447 - Sáu cây củi lửa

Mặt trời ngả về tây.

Tần Hà cưỡi Lamborgh, Tiểu Điêu ngồi trên vai, Vương Thiết Trụ cưỡi con lừa nhỏ.

Hôi Mễ Khâu thì hồng hộc lôi kéo xe bò ở phía sau.

Bóng đoàn người kéo dài dưới ánh chiều tà.

Nghênh đón đoàn người chính là hai người Lăng Trung Hải cùng Lý Thiết.

“Nha, Thất gia trở về.” Lăng Trung Hải vui vẻ tiến lên nghênh đón.

Kể từ sau khi trở về từ chiến trường đất Lỗ, Phi Ngư Vệ lại ban cho Tần Hà lên chức quan thiêu thi bốn đồng tiền, địa vị của Tần Hà ở lò hỏa táng lại càng là nước lên thì thuyền lên.

Ban đầu người ta gọi Tần Hà là kẻ ngu ngốc, đến tiếp sau thì gọi thân mật là “Tần ca”.

Mà hiện tại, Tần Hà xưng “gia”.

Người bên ngoài gọi hắn một tiếng “Tần gia”, còn những người khá thân quen thì gọi hắn là “Thất gia”.

Đặc biệt là đám người trong lò hỏa táng, bởi vì Tần Hà ở phòng thiêu thi số bảy.

Vừa dễ nghe lại vừa dễ tìm.

“Thất gia ngài đang kéo cái gì vậy?” Lý Thiết tò mò hỏi.

Cái xe bò này vốn là sử dụng để chở than đá nên có thành có nắp đậy dùng để định lượng, lúc này xe đã đậy nắp lại, che kín mít.

Không biết bên trong là thứ gì mà mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cạch cạch bùm bùm phát ra, có động tĩnh.

“Củi lửa.”

Tần Hà mỉm cười trả lời.

Vương Thiết Trụ đặt cái tên này rất phù hợp, đã sắp phát triển thành từ lóng riêng biệt.

Mặc kệ là thi thể, tà thu, hay là quỷ loại đã tu ra thi thể, đều có thể dùng hai chữ này để thay thế.

“Củi lửa?”

Lăng Trung Hải cùng Lý Thiết liếc nhìn nhau một cái, không dám truy hỏi kỹ càng.

Lò hỏa táng dùng than đá đốt lửa, không dùng củi lửa, thứ có thể bị đốt, chỉ có thi thể.

Thất gia chính là môn đồ đệ nhất dưới trướng Thanh Ngưu Đại Tiên, có trời mới biết Thanh Ngưu Đại Tiên đã dạy cho hắn bản lĩnh gì.

Trông cửa cẩn thận, bớt hỏi thăm linh tinh, đừng có phô trương ra.

Nhân tiện... Thuận theo sở thích.

Thế là Lăng Trung Hải cười cười đổi đề tài, cười hỏi: “Thấy gia, một lát nữa trong sở sẽ mang tới hai mươi mốt cây củi lửa, ngài có muốn lấy thêm mấy cây không?”

Tần Hà dừng một chút, bản năng định nói không cần.

Bởi vì hắn đã có sáu cây củi, đều là thứ chịu lửa.

Nhưng nghĩ lại, đã sắp đến đồ long, cần phải cố gắng phấn đấu, phải tiến lên, có cơ hội thì phải đốt thêm.

Thế là hắn duỗi ra ba ngón tay: “Lấy ba cây.”

“Được, lát nữa chọn xong ta sẽ đưa đến cửa phòng ngài.” Lăng Trung Hải vội vàng đồng ý.

Tâm trạng Tần Hà vốn đang khá tốt, vừa nghe xong lời này thì lại càng tốt hơn.

Tổ ba người nhân vật phản diện rốt cuộc cũng đã hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa tận cùng của nhân vật phản diện.

Buổi tối phải ban cho chút phần thưởng, không dễ dàng a, thật không dễ dàng.

....

Sau một lát, Lăng Trung Hải đưa ba bộ thi thể tới cửa.

Chính cây củi lửa xếp thành một hàng, cảnh tượng có thể nói là rất hoành tráng.

Nữ quỷ, lão già gầy còm, phương sĩ áo đen, tà tu mắt kép, thư hùng hợp thể thi, thanh niên ma cốt.

Kẻ nào kẻ nấy đều mang khí tức bất phàm, hơn nữa còn thuộc chủng loại khác biệt.

Nữ quỷ thuộc về linh loại, lão già gầy còm là thây khô, phương sĩ áo đen là xác thối, tà tu mắt kép là người sống, thư hùng hợp thể thi thuộc về thi quái khâu ghép lại, thanh niên ma cốt thuộc ma loại.

Cái này khiến Tần Hà tin chắc rằng, đằng sau Liên giáo tuyệt đối là có đại thụ, nếu không sao có thể thu thập được nhiều thi thể như vậy chứ.

Vương Thiết Trụ xe nhẹ đường quen, chuẩn bị lò đốt xác xong xuôi, lại lắp ráp thêm hai cái lò đốt xác đơn giản.

Nó xử lý thi thể bình thường trước, thanh lý sửa sang thi thể, bỏ vào lò, những thi thể này dễ cháy nên sắp xếp đốt trước.

Sáu cây củi lửa tận mắt chứng kiến tất cả, có phẫn nộ, có kinh dị, có không phục, có đủ loại cảm xúc.

Tần Hà thấy bọn họ có vẻ khó chịu, căn cứ vào “sự săn sóc của chủ nghĩa nhân đạo”, hắn vung tay lên, hóa giải phong ấn để bọn họ nói chuyện.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi là kẻ nào?”

“Dám đối xử với lão phu như vậy, báo ra danh hào của ngươi đi!”

Vừa mở phong ấn ra, sáu cây củi lửa đồng loạt đặt câu hỏi.

Lời nói vẫn giống nhau như trước.

“Muốn biết ta là ai, không có vấn đề.” Tần Hà kéo ghế ngả sang rồi nằm lên, gác chân bắt chéo, nhếch miệng nở nụ cười: “Đây là thiêu thi đường, ta là quan thiêu thi bốn đồng tiền thiêu thi đường Phi Ngư Vệ, Ngụy Vũ, rất vui khi được gặp các vị, hy vọng trước khi vào lò, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ.”

Lời này vừa ra, Hôi Mễ Khâu đang bận rộn thanh lý thi thể lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu lại nhìn.

Thanh Ngưu Đại Tiên còn có sở thích mạo danh người khác.

Chẳng trách được tại sao bản tôn Ngụy Vũ thiêu thi đường lại bị người người kêu đánh như vậy.

Nghiệp chướng nha!

“Chỉ là quan thiêu thi bốn đồng tiền? Nói dối!”

“Ngươi muốn làm gì lão phu?”

“Tiểu tử, có gan thì đường đường chính chính đánh một trận đi!”

“Thả ta ra, xử tổ tông ngươi!”

“....”

Cuộc trò chuyện mà không có quy củ thì luôn là kẻ nào nói riêng phần kẻ đó, hò hét hỗn loạn.

Nhưng Tần Hà có kiên nhẫn, hắn móc đồng tiền đại diện từ trong ngực áo ra, treo ở trước ngực, thảnh thơi cười nói: “Ta thật sự là quan thiêu thi bốn đồng tiền, mặc kệ các ngươi tin hay không, dù sao thì ta tin.”

“Về phần mang các ngươi đến đây làm gì, rất đơn giản, chính là muốn đốt các ngươi.”

“Nếu như dọa các ngươi sợ hãi, ta tỏ lòng xin lỗi.”

“Nhưng ta sẽ không thay đổi ý định.”

“Mặt khác, xin hãy nói chuyện lịch sự một chút, không cần nhắc đến trưởng bối, cảm ơn.”

Tần Hà mỉm cười trả lời từng câu hỏi.

“Có gan thì đừng có mà đánh lén, quang minh chính đại đánh một trận, đơn đấu một chọi một, có dám hay không?” Thanh niên ma cốt không cam lòng, y là kẻ bị chịu ấm ức nhất.

Hay lắm, một câu còn chưa nói xong, y đã bị một cái xẻng đen lao tới đập ngã xuống đất rồi, không giảng võ đức a.

Kéo về liền nói là muốn đem mình đi đốt, thậm chí hiện giờ y còn chưa làm rõ được tình cảnh.

“Không được.” Tần Hà trực tiếp lắc đầu.

“Không dám?”

“Là không cần thiết, bây giờ ngươi không có tư cách đặt điều kiện với ta.”

“Tiểu tử, ngươi cũng không khỏi thăm một chút, ma cốt công tử ta là ai, chỉ bằng tục hỏa thế gian này của ngươi, ngươi sẽ không thể tổn thương ta được một phân một tấc nào, qua một hồi, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Thanh niên ma cốt nói với vẻ mặt ngạo nghễ.

Quả thực là y có đủ vốn liếng để kiêu ngạo, toàn thân y là ma cốt, nước lửa không thấm, pháp lực bất xâm.

Tục hỏa thế gian thực sự không thể gây thương tổn được y, hơn nữa lúc này y còn đang ra sức hao mòn phong ấn, không cần tốn bao nhiêu thời gian, y sẽ khôi phục hành động tự do.

Không chỉ y, năm tên còn lại cũng như vậy.

Bát tiên vượt biển, tự hiển lộ thần thông của riêng mình, không có kẻ nào muốn ngồi đó chờ chết.

Nhưng mà thanh niên ma cốt vừa dứt câu, phía lò đốt xác bên kia bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa màu xanh lam, nhiệt độ cao mãnh liệt đã bao phủ toàn bộ phòng thiêu thi trong nháy mắt.

Đó là Nam Minh Ly Hỏa mà Vương Thiết Trụ dùng đá lửa đánh ra, bắt đầu thiêu thi.

Sáu cây củi lửa đồng thời quay đầu nhìn sang, kẻ nào kẻ nấy cũng đều là sắc mặt đại biến.

Bình Luận (0)
Comment