Nam Minh Ly Hỏa, trong truyền thuyết đây chính là bản mệnh chi hỏa của dị chủng Chu Tước thời đại Hồng hoang thượng cổ.
Lửa này là dị hỏa ngũ hành, giội nước không tắt, đất phủ bất diệt, một khi nhiễm lên thân, ngọn lửa sẽ lan thẳng vào tận sâu trong cốt tủy, trừ phi có thể giãy dụa cầu sinh trong thời gian cực ngắn, bằng không nhất định sẽ bị nó cắn nuốt, hóa thành tro tàn.
Sau khi nắm giữ thuật khống hỏa, Tần Hà đã luyện hóa Nam Minh Ly Hỏa.
Nhờ đó hắn đã có thể giao hết việc đốt thi thể cho Vương Thiết Trụ.
Đây là bộ thi thể phổ thông đầu tiên nó đốt, ngọn lửa màu xanh lam kinh khủng đã nuốt trọn toàn bộ thi thể trong khoảnh khắc, hỏa thế đốt nổ không khí, phát ra tiếng “phù phù” khiến cho da đầu người ta phải tê dại.
“Nam Minh Ly Hỏa?”
“Dị hỏa Chu Tước?”
“Hitz hitz...”
“......”
Sau khi nhận ra, trong mắt toàn bộ sáu người kia đều nhiễm lên sự kinh dị nồng đậm.
Nhất là thanh niên ma cốt kia, vẻ ngạo nghễ của y đã cứng đờ trên khuôn mặt.
Vừa rồi y kiêu ngạo phách lối bao nhiêu, hiện tại hốt hoảng kinh sợ bấy nhiêu.
Còn có lão già gầy còm, ban nãy chính là ông ta đã ân cần thăm hỏi lão tổ tông Tần Hà.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được sự sợ hãi tột độ ở trong mắt đối phương.
Mạnh miệng sảng khoái nhất thời, nhưng quay đầu lại là lò hỏa táng.
Chết mịa rồi!!
“Tại sao không ai nói gì vậy?” Tần Hà mỉm cười hỏi.
Sáu người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bọn họ đều đang âm thầm liều mạng hao tổn ấn ký trấn phong, nơi nào còn dám lắm lời.
Cái tên vương bát đản này, hắn làm thật!
“Bùng!”
“Bùng!”
Ngay sau đó, ngọn lửa thứ hai, thứ ba cũng nổi lên.
Đây là Vương Thiết Trụ lại tiếp tục nhóm lửa đốt hai thi thể phổ thông còn lại.
Thi thể bị ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy, phát ra tiếng nổ vang “tách tách bụp bụp”.
Lần này, lại càng không còn ai dám mở miệng nói chuyện.
Súng bắn chim đầu đàn.
Tần Hà thấy thế, nụ cười trên mặt lại càng sâu, hắn chỉ vào một cái lò đốt xác dùng gạch xếp lên ở bên cạnh, nói: “Hiện tại ta có một tin tốt cùng một tin xấu, các ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Sáu người lén lút trao đổi ánh mắt, vẫn không có ai trả lời.
Im lặng cũng là một loại phản kháng.
Chính là không trả lời ngươi đấy, xem ngươi có thể nói tiếp như thế nào.
Không cho ngươi bậc thang.
Nhưng mà ngay sau đó, phòng ngự của bọn họ đã bị đâm phá, chỉ nghe Tần Hà tiếp tục nói: “Đều không ai nói gì, vậy nghe tin xấu trước nhé.”
“Tin xấu là ở đây ta còn một cái lò đốt xác trống, cho nên ta muốn chọn ngẫu nhiên một vị may mắn trong các ngươi.”
“Tin tức tốt là ở đây ta chỉ có mấy cái lò đốt xác như vậy, cho nên buổi tối hôm nay không đốt hết được các ngươi.”
“Bản thân ta rất ưa thích người có vận khí tốt, khí vận quyết định phúc họa của một người, định ra một triều hưng suy.”
“Là phúc hay là họa, phải xem vận mệnh của các ngươi.”
Tần Hà nhẹ nhàng đu đưa ghế ngả, nụ cười của hắn ở trong mắt sáu người kia quả thực giống như là nụ cười của ác ma bên trong truyền thuyết thượng cổ.
Đa số bọn họ chính là yêu tà tội ác tày trời, phạm phải vô số sát nghiệt.
Lão già gầy còm là huyết cương tây vực, tu luyện pháp môn hút máu, thường lấy máu người làm thức ăn, hiện tại là do trấn phong trong quan tài mấy trăm năm không được hút máu, nên mới lộ ra trạng thái nguyên bản, nếu là đã hút đủ máu, lập tức ông ta có thể hóa thành dáng vẻ của một người bình thường.
Phương sĩ áo đen cũng không khác với lão già gầy còm là mấy, cũng là lấy máu người để duy trì trạng thái bình thường, điểm khác biệt chính là, y là thủy thi đến từ dưới nước sâu phương nam.
Tà tu mắt kép tuy không lấy người làm thức ăn, nhưng lại làm việc ác đào mắt người khác lấy đồng tử, toàn thân mắt kép, bộ dáng khiến người ta phải sợ hãi.
Thư hùng hợp thể thi thì hút hai khí âm dương của thiếu nam thiếu nữ, người bị hút sẽ hóa thành thây khô chỉ còn da bọc xương.
Thanh niên ma cốt thì lại càng không phải thứ tốt lành gì, toàn bộ ma cốt của y đều là lấy xương sống lưng của anh hài chưa tròn một tuổi rút ra tế luyện mà thành.
Trong quá khứ, bọn họ bừa bãi tùy tiện hại người, nhưng đến lúc này, khi mình là thịt cá còn người ta là đao thớt, thì mới biết sợ hãi.
Mới phát hiện ra nụ cười Tần Hà thấm như thế nào.
“Gia, lò đã chuẩn bị xong, đốt tên nào?” Lúc này Vương Thiết Trụ cầm một cái gắp thi to đi tới.
Cái lò đốt xác cuối cùng này là do nó tự chế ra, lò đốt xác cải tiến, tuy trông có vẻ hơi xấu xí, nhưng hiệu quả khá tốt, chuyên sử dụng để đốt thi thể tương đối khó cháy.
Trong lúc nói chuyện, nó kẹp kẹp cái gắp thi trong tay, phát ra hai tiếng “két két”.
Đây cũng là công cụ tự chết, rất tiện tay.
“Các vị, tiếp theo phải xem ai có khí vận tốt nhất rồi, không cần quá lo lắng, ta cực kỳ công bằng chính trực, còn đầu bếp của ta thì cực kỳ hiền lành.” Nụ cười Tần Hà dần dần tùy ý.
Thân có thần thuật vọng khí, hắn vừa liếc mắt nhìn qua là đã biết, hôm nay bất kể hắn có chơi như thế nào thì cũng được coi là thay trời hành đạo.
Mặc dù thời đại này hỗn loạn, không mong ngươi là người tốt, nhưng ít nhất thì ngươi cũng phải xứng đáng là con người, phải không?
Cái gì, ngươi không phải là người, là thi thể, không theo nhân đạo?
Ngại quá, vậy đó là do số mệnh ngươi không tốt.
Có một vài thi thể bằng lòng sinh hoạt trong phố phường như người bình thường, không làm chuyện xấu.
Tiếp đó, chỉ thấy Tần Hà duỗi ra sáu ngón tay chỉ về phía sáu người, ngón tay điểm liên tục, nói: “Điểm ba điểm bốn, gà trống nhỏ điểm đến ai, ta sẽ chọn kẻ đó.....”
Tần Hà vừa điểm, thanh niên ma cốt cùng lão già gầy còm trực tiếp muốn phát điên rồi.
Một hàng sáu người, nhưng ngón tay Tần Hà lại điểm đi điểm lại trên đỉnh đầu hai người bọn họ, thậm chí còn không điểm sang người thứ ba.
Vốn còn tưởng rằng là xác suất sáu chọn ra một, ai ngờ vừa ra tay đã biến thành hai chọn một.
Trả thù!
Đây chắc chắn là trả thù!
Sự trả thù một cách trần trụi!!
Thanh niên ma cốt: “Ta @#* Võ đức %^&*XXOO~”
Lão già gầy còm: “XXOO tổ tông ngươi!”
Trong lòng hai người lúc này như đang có một vạn con thần thú bay qua, nhưng bọn họ cũng không dám mắng ra khỏi miệng.
Bởi vì nếu lúc này hai người dám mắng ra khỏi miệng, ngón tay kia nhất định sẽ rơi xuống đầu mình.
Tên khốn kiếp không giảng võ đức!
Tuyệt đối hắn sẽ làm như vậy!
Còn cái gì mà công bằng chính trực, ngươi chính là tay tàn phế, a phi!
“... Sẽ chọn kẻ đó!”
Lời đến cuối cùng, ngón tay Tần Hà dừng lại trên đỉnh đầu thanh niên ma cốt.
Mặc dù thanh niên ma cốt đã sớm có dự cảm từ trước, nhưng khi ngón tay kia thật sự rơi xuống đầu mình, y vẫn là sợ hãi mất hồn mất vía, sự sợ hãi tột độ khiến y phẫn nộ gào to: “A!! Cái tên khốn kiếp Ngụy Vũ ngươi, ngươi không phải thứ tốt lành gì, ngươi không giảng võ đức, ta chết cũng sẽ không để ngươi yên ổn, ta lấy mạng nguyền rủa ngươi!! Đôi mắt thối rữa!!”