(Toàn vũ hành: Một cuộc chiến võ thuật có quy mô lớn trong kinh kịch.)
Tần Hà nghe xong, ôi đậu xanh!!
Cái gì gọi là cẩn thận có thể bắt được ngàn con ve sầu mùa thu, cái gì gọi là cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm.
Thấy không!
Acc clone là bất cứ lúc nào cũng phải có, không có không được.
Đây là điểm mấu chốt của thể diện.
Đặc biệt là đối mặt với những lão âm hiểm mấy trăm năm đạo hạnh, cái gì cũng biết một chút thì lại càng cần phải có.
Nói không chừng bị bọn họ âm thầm gài bẫy lúc nào cũng không biết.
Tần Hà khẽ vỗ vỗ ngực.
Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá.
"Chết tiệt!"
Vương Thiết Trụ vừa nghe thấy thanh niên ma cốt nguyền rủa, lập tức liếc mắt.
Sắp chết đến nơi rồi còn dám bất kính với gia, gan to thật đấy.
Không chút do dự, nó nhặt lên cái gắp lớn rồi trực tiếp ném qua.
Ngươi ba trăm năm đạo hạnh?
Ngại quá, ta hai trăm rưỡi!
Không kém hơn ngươi bao nhiêu đâu.
Tổ yêu công gia tăng pháp lực, đó là hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.
"Rầm!"
Cái gắp lớn kia, nói ít cũng phải mấy chục cân, hơn nữa nó còn được chế tạo từ tinh thép.
Một cái gắp phóng ra đã trực tiếp đánh thanh niên ma cốt ngã xuống đất.
Vương Thiết Trụ vẫn cảm thấy chưa đã ghiền, lại cầm lên cây búa đập vỡ xương ở bên cạnh, điên cuồng vung đập về phía thanh niên ma cốt.
Bang!
Bang!
Bang!
"...."
Rất nhanh, không chỉ Vương Thiết Trụ, con bê cũng chạy tới.
Móng bò nhảy đạp! Nhảy đạp! Nhảy đạp!
Hôi Mễ Khâu thấy vậy, các ngươi đều lên, vậy thì ta cũng không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì được.
Mạng nhỏ vẫn đang trong thời gian khảo sát đấy.
Lỡ như không qua được thời gian khảo sát, nói không chừng kẻ nằm trên đất chính là mình.
Thế là nó cũng vội vàng quơ lấy băng ghế, xông tới.
Chỉ còn có một mình Tiểu Điêu đứng trên bàn dài kêu "Chi chi", phiên dịch: "Cố gắng lên, cố gắng lên~"
Cảnh tượng toàn vũ hành này, năm người còn lại trông thấy thì toát mồ hôi lạnh.
Câu nói của tên khốn khiếp ngồi trước mặt kia như vẫn còn văng vẳng bên tai: Đầu bếp của ta rất hiền lành~
Cái này cmn gọi là hiền lành?
Kể từ bây giờ bắt đầu, một từ của tên khốn kiếp này, không... dù chỉ là một dấu chấm cũng không thể tin được.
"Khụ khụ."
Lúc này Tần Hà ho khan một tiếng, trên mặt hơi có vẻ là không nhịn được.
Thầm nghĩ, bản tiên rất hài lòng với phản ứng này của các ngươi, nhưng phương pháp này không đúng.
Vừa mới khen các ngươi hiền lành, đảo mắt một cái các ngươi liền biểu diễn một trận toàn vũ hành, các ngươi để mặt mũi của bản đại tiên ở nơi nào?
Muốn xử nó thì đâu thiếu gì biện pháp.
Ví dụ như hạ uy lực của Nam Minh Ly Hỏa xuống còn một phần mười, đốt nó ba ngày ba đêm liên tục.
Không phải Hình Nô đã nói rồi sao, đốt thi thể bằng ngọn lửa lớn mãnh liệt là hỏa thiêu, còn dùng lửa nhỏ đốt từ từ, mới là hỏa hình.
Sử dụng đầu óc nhiều vào, bớt động tay động chân, nếu đập vỡ đầu, đập bẹp ngực, một lát nữa phải thanh lý thi thể thì không phải là tự khiến mình mệt mỏi sao?
Tần Hà lên tiếng, Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh tất nhiên là dừng lại ngay.
Lúc này nhìn lại thanh niên ma cốt, vẫn tạm được, chỉ là răng bể, mặt lệch, ngực có nhiều chỗ lồi lõm, cộng thêm khớp tay chân đã bị vặn thành một góc độ kỳ dị, cái này thì chỉ cần bẻ lại là được.
Ít nhất thì đại long ma cốt trên lưng y không bị hư hại.
Vương Thiết Trụ không chút do dự, cầm lấy cái gắp thi to ở bên cạnh, kẹp lấy cổ thanh niên ma cốt xách lên, bỏ y vào lò đốt xác.
Chỉnh lý sửa sang lại một chút, lại nhóm lửa Nam Minh Ly Hỏa, cứ như vậy thanh niên ma cốt đã hoàn toàn trở thành quá khứ trong ngọn lửa xanh lam.
Vào một ngày của ba trăm năm trước, y vốn đã nên đi đầu thai chuyển thế, lúc này mang một thân tội nghiệp cộng thêm việc lưu lại dương gian ba trăm năm, đi xuống chỉ có phần lấp Địa ngục.
Bốn ngọn lửa cháy rừng rực làm cho nhiệt độ phòng thiêu thi lại tăng thêm một khúc, Vương Thiết Trụ lật xoay thi thể, quay đầu nói với Tần Hà: "Gia, lò này lớn, còn có thể bỏ thêm một bộ nữa."
Lời này vừa ra, năm người còn lại lập tức sắc mặt đại biến, nhất là lão già gầy còm.
Còn có thể bỏ thêm một bộ nữa, điều này nói rõ có khoảng trống, nhưng nhất định là không quá lớn.
Trong năm người thì ông ta là kẻ có thân hình khô quắt nhất, là kẻ không chiếm diện tích nhất.
Mấu chốt nhất là vừa nãy ông ta cùng thanh niên ma cốt bị điểm, vừa mới sống sót sau tai nạn, vốn còn tưởng rằng ít nhất thì cũng có thể chống đỡ trong chút thời gian thiêu thi, nói không chừng còn có thể tránh thoát được trấn phong ấn.
Nhưng không thể ngờ rằng, ngay cả chút thời gian ít ỏi này hắn cũng không cho.
Đúng như ông ta dự đoán, Tần Hà vừa nghe lời này thì ánh mắt đã vô thức liếc nhìn lão già gầy còm một cái.
Cái nhìn này, trực tiếp khiến cho ông ta muốn hồn phi phách tán.
Mắng đã miệng thì chỉ sảng khoái nhất thời, nhưng quay đầu là lò hỏa táng, lúc này ông ta đã hối hận đến xanh ruột.
Lại nói về bên phía Tần Hà, chỉ thấy hắn cười ẩn ý, nói: "Đây là một tin không may, nhưng cũng không có cách, lại thêm một người đi lên thôi, để trống cũng quá khó coi."
Nói xong, hắn lại vươn tay ra, nói: "Điểm ba điểm bốn, gà trống nhỏ điểm đến ai thì sẽ chọn người đó..."
Chữ "đó", vững vững vàng vàng, đúng như dự đoán dừng lại trên đầu lão già gầy còm.
"Không không, ta không phục!!"
Lão già gầy còm hoảng sợ kêu to, nói: "Người bị thụ hình nếu bị chém một đao không chết thì còn có thể được giữ lại một cái mạng, vừa rồi lão phu đã tránh qua kiếp điểm đầu, ngài không thể dùng biện pháp giống như vậy để giáng kiếp lần nữa, như vậy là làm trái Thiên đạo."
Tần Hà hơi sửng sốt, thầm nghĩ, không ngờ một lão thất phu như ngươi lại biết hùng biện như vậy, ngay cả Thiên đạo cũng bị ngươi dời ra.
Có điều, tuy lời nói thô ráp ẩu tả nhưng cũng rất có lý, quan trọng nhất là, ít nhất ông ta không mở miệng chửi đổng.
Vậy thì đổi phương pháp khác, dùng một phương pháp hai lần đúng thực là không ổn.
Hắn bèn nói: "Vậy thì đổi sang vấn đáp đi, mỗi người trả lời một câu hỏi, ai không trả lời được thì lên lò."
"Cái này... cũng được." Lão già gầy còm do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Ông ta sắp tránh thoát trấn phong ấn rồi, chỉ cần chống qua lần này là sẽ có cơ hội.
Về phần vấn đáp thì ông ta rất có lòng tin, bất kể là nhân vật Đông thổ, hay là phong tình Tây Vực, dấu chân của ông ta đã trải rộng khắp thiên hạ, thậm chí ông ta còn từng tiếp xúc với người Tây Dương, không thể nói là tri thức không uyên bác.
"Đây chính là do ngươi nói đấy."Khóe miệng Tần Hà nhếch lên lộ ra một tia suy ngẫm, lão già gầy còm trông thấy, trái tim lập tức đập hẫng một nhịp, nhưng lúc này ông ta đã không còn cách nào để thay đổi nữa.
Vấn đáp bắt đầu, Tần Hà chỉ vào thư hùng hợp thể thi, hỏi: "Cái gì sáng nhất ban ngày?"
"Là...Mặt trời." Thư hùng hợp thể thi hơi ngập ngừng một chút, trả lời.
Tần Hà gật đầu, chỉ sang nữ quỷ: "Cái gì sáng nhất ban đêm?"
"Là ánh trăng." Nữ quỷ trả lời rất nhanh.
Tần Hà lại gật đầu, dời sang phía phương sĩ áo đen: "Ngoại trừ ánh trăng thì còn có cái gì?"
"Ngôi sao." Phương sĩ áo đen lớn tiếng trả lời.
"Ngôi sao có nhiều hay không?" Tần Hà nhìn về phía tà tu mắt kép.
"Nhiều!" Tà tu mắt kép bật thốt lên.
Người thứ năm, lão già gầy còm.
Tần Hà dừng lại một chút, nhếch miệng cười hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu?"