Lúc ấy lão già gầy còm suýt nữa đã bật khóc.
Oắt con vô sỉ, không tôn trọng, không kính trọng người già thì cũng thôi đi.
Từng thấy bắt nạt người, nhưng chưa thấy ai bắt nạt người khác đến mức như vậy.
Ngươi hỏi ta có bao nhiêu ngôi sao?
Cmn ta đi hỏi ai đây?
Sao sáng đầy trời, như hằng hà sa số, từ xưa đến nay có ai có thể đếm rõ được?
Lưu manh, không coi trọng luân lý đạo đức.
Trong lòng lão già gầy còm lập tức có ngàn vạn lời muốn thăm hỏi tổ tông mười tám đời Tần Hà, nhưng ông ta cũng không dám mắng ra khỏi miệng.
Bởi vì tên vương bát đản Vương Thiết Trụ đã giơ búa lên.
Tình cảnh thanh niên ma cốt gặp phải rõ rành rành ở trước mắt, ông ta cũng không muốn trước khi chết mình còn phải chịu phần tội kia.
Nhưng vấn đề là, cần phải trả lời câu hỏi của tên khốn kiếp trước mặt này a.
Ngươi còn không thể trả lời rằng ngươi không biết.
Không biết thì chắc chắn sẽ phải vào lò.
Trong lúc tình thế cấp bách, lão già gầy còm bất chợt có linh quang lóe lên, nhất thời có chủ ý.
Câu hỏi này khẳng định là không có đáp án, tên khốn kiếp kia nhất định là đang cố ý làm khó mình.
Như vậy mình nói bừa một con số, sau đó kiên quyết không chịu thua khẳng định con số kia là câu trả lời chính xác.
Ngươi làm gì được ta?
Có bản lĩnh thì ngươi đếm đi~
Quyết định chủ ý, lão giả chém đinh chặt sắt nòi: "Trên trời có chín ức chín ngàn vạn lẻ bảy ngôi sao."
Tần Hà nghe xong, ôi, cái lão già ngươi, há miệng liền ra, còn có chẵn có lẻ?
Nếu như hắn không phải xuyên không, thì thiếu chút nữa là đã bị ngươi lừa rồi.
"Làm sao ngươi biết là số lượng này?" Tần Hà chất vấn.
"Ta từng thấy một đám thuật sĩ chiêm tinh ở Tây Vực, bọn họ kiểm kê qua mấy trăm năm, cho ra con số này."Lão già gầy còm thuận miệng nói xằng nói bậy, trong lòng thì âm thầm cười khẩy, tên khốn kiếp, xem ngươi bác bỏ lời của ta như thế nào.
Tần Hà nghe vậy, trực tiếp lắc đầu: "Ngươi trả lời sai rồi."
"Ta không phục, đây là số lượng ta lấy được từ Tây Vực, chắc chắn không thể sai được, nếu như ngươi cho rằng số lượng này của ta là sai, vậy ngươi phải chứng minh." Lão già gầy còm có lý chẳng sợ.
"Không phục đúng không?"
Tần Hà ngừng đung đưa ghế, nói: "Sao đầy trời, như hằng hà sa số, mỗi thời mỗi khắc đều có ngôi sao mới ra đời, cũng có ngôi sao tiêu tan, tựa như muôn vàn chúng sinh trong thiên hạ, làm sao có thể đếm rõ được? Huống chi còn cách ba trăm năm? Ít nhất thì, nó không nên có một con số cụ thể cố định."
"Cái này..."
Lão già gầy còm bị bác bỏ, lập tức cứng họng không nói nên lời, nhưng đồng thời ông ta cũng tóm được cọng rơm cứu mạng, hùng hồn nói: "Nếu đã không có số lượng cố định, vậy thì câu hỏi này chính là không có đáp án, không được tính."
"Ai nói là không có số lượng cố định thì không có đáp án?" Tần Hà khẽ mỉm cười.
Lão già gầy còm hoàn toàn luống cuống, nụ cười của Tần Hà đã thể hiện rõ ràng, mặc dù ông ta đã lách đi, nhưng phía trước vẫn có bẫy.
Ông ta run rẩy sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ lại thúc đẩy ông ta hỏi một câu: "Vậy đáp án là gì?"
Nụ cười của Tần Hà lại càng rõ ràng, hắn nói: "Nếu như ngươi hỏi ta trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao, ta sẽ trả lời cho ngươi rằng có rất nhiều ~ Rất nhiều~"
Lão già gầy còm nghe vậy, lập tức trợn to hai mắt, giống như bị sét đánh.
Cmn, như vậy cũng được à?
Rất nhiều?
Đây không phải là nói nhảm sao?
Nói nhảm cũng có thể là đáp án? Đây rõ ràng là đang bắt nạt người thành thật.
"Hừ hừ, người khác trả lời cũng là mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, ngươi cũng không biết trả lời đơn giản à? Sao cứ phải bịa đặt ra làm cái gì?" Vương Thiết Trụ hừ lạnh một tiếng, tiếp đó nện một búa lên ót lão già gầy còm rồi nói tiếp: "Chín ức chín ngàn vạn lẻ bảy ngôi sao đúng không, ta gom đủ mười ức ngôi sao cho ngươi."
Lúc này lão già gầy còm choáng váng nằm trên đất, mắt thấy sao vàng, đúng là đã gom góp đủ mười ức ngôi sao.
Tiếp đó Vương Thiết Trụ cầm cái gắp thi lớn lên, làm y như lần trước, gắp lão già gầy còm bỏ vào lò đốt xác.
Trong nháy mắt, ngọn lửa màu xanh lam đã nuốt trọn lão già gầy còm vẫn còn đang trong tình trạng đầu óc hỗn loạn, ông ta giãy dụa vài cái rồi hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.
Giờ khắc này chỉ còn dư lại bốn người đã bị dọa sợ đến mức không khác gì chim cút.
Trả lời câu hỏi?
Đây là trả lời câu hỏi cái gì chứ, đây rõ ràng là đang thể hiện: Chơi chết một người cần mấy bước?
Công bằng chính trực? Đầu bếp hiền lành?
Tin ngươi cái quỷ!
Cường bạo thể xác cũng thôi đi, tên khốn kiếp này còn cường bạo tinh thần.
Lúc này chỉ thấy Tần Hà dang tay ra, mỉm cười nhìn về phía bốn người, nói: "Mọi người cũng thấy rồi đấy, công bằng chính trực, là do ông ta không trả lời đúng."
"Các ngươi thấy sao?"
Bốn người liếc nhìn nhau một cái, tà tu mắt kép giành trước bày tỏ thái độ: "Quan nhân công bằng, hoàn toàn là do bản thân lão quỷ kia quá ngu ngốc, một câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không trả lời được."
"Đúng đúng đúng ~"
"Là do ông ta tự đâm đầu vào ngõ cụt."
"Quan nhân công bằng chính trực, không thể bắt bẻ, chúng ta tâm phục khẩu phục, tâm phục khẩu phục."
Ba người còn lại cũng phản ứng lại, vội vàng hùa theo.
Loại chuyện này, nếu không tán thưởng kịp thời, dốc sức không đủ, vậy chính là nguyên tội.
Ấn trấn phong đã được mài bớt không ít, chỉ cần gắng gượng chống đỡ qua được khoảng thời gian thiêu thi này thì sẽ có cơ hội chạy trốn.
Thời khắc mấu chốt, không thể bị đem đi đốt được.
"Hóa ra các ngươi cũng cho là như vậy, ta còn tưởng rằng ít nhiều cũng có hơi làm khó cho nó đấy." Tần Hà tỏ vẻ thư thái, giống như là nghe lời nói này của bọn họ khiến cảm giác áy náy trong lòng hắn được xoa dịu vậy.
Lúc này vẫn là tà tu mắt kép giành lên trước, nói với vẻ lấy lòng: "Quan gia ngài ngàn vạn lần đừng có nói như vậy, bản thân lão quỷ kia ngu xuẩn lại còn trách cứ quan nhân, chính là con rùa đen vương bát đản không biết tốt xấu, đáng đời."
Lời này vừa ra, Vương Thiết Trụ đang bận rộn bên lò đốt xác cả người lập tức cứng đờ, nó chậm rãi quay người lại, ánh mắt lại liếc qua.
*( Rùa đen vương bát đản: (Câu chửi) Tên khốn kiếp con của rùa đen. Ở đây còn có thể hiểu là vương bát là con của rùa đen.
Rùa đen: (chửi) kẻ hèn nhát không dám đối mặt với vấn đề.
Vương bát đản: tên khốn kiếp. Đây là câu chửi nói lái từ đồng âm 忘八端 – quên tám đoan (Vong Bát Đoan) có nghĩa là quên tám điều căn bản của con người "Hiếu, kính nhường, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ")*