"Chết tiệt!"
Vương Thiết Trụ đen mặt.
Con rùa đen làm sao? Vương bát thì làm sao?
Ăn cơm gạo nhà ngươi à?
Con rùa đen chính là con rùa đen, vương bát chính là vương bát.
Bàn về vương bát con của rùa đen... Nó... Nó chính là một giống loài cực kỳ thần thánh, thông qua lai tạo huyết mạch...Ách, là hòa trộn huyết mạch, lấy được điểm mạnh của cả hai mạch, là điềm lành của thế gian.
Không được phép khinh nhờn, càng không cho phép ngươi lấy ra để mắng chửi người.
Vương Thiết Trụ Liếc nhìn tà tu mắt kép một cái, cầm lấy cái gắp thi lớn, đẩy bộ thi thể trong một cái lò đốt xác sang một bên, tránh ra để trống một chỗ, tiếp đó nói với Tần Hà: "Gia, ở đây còn có thể bỏ thêm một bộ nữa."
Lời này vừa ra, bốn người còn lại lập tức rụt cổ.
....
Qua thời gian chừng nửa nén hương sau, dưới sự cố gắng không ngừng của Vương Thiết Trụ, tà tu mắt kép thành công đi trước một bước, nằm lên lò đốt xác.
Trong lúc đó cũng có rất nhiều sự phản kháng không khác mấy so với hai kẻ trước, nhưng dưới sự chăm sóc đặc biệt của Vương Thiết Trụ, tất cả đều trở thành uổng công.
Diêm Vương muốn ngươi chết vào canh ba, sao có thể để ngươi sống đến canh năm.
Vương Thiết Trụ còn lợi hại hơn, liếc mắt một cái rồi há miệng nói một câu, liền có củi lửa để bỏ vào lò.
Thế là từ sáu cây đã biến thành ba cây, số lượng giảm bớt một nửa.
Chỉ còn dư lại thư hùng hợp thể thi, phương sĩ áo đen cùng nữ quỷ.
Bầu không khí lạnh lẽo đến rùng mình vẫn còn đang tiếp diễn, bởi vì bọn họ không biết Vương Thiết Trụ có bất ngờ lại nói một câu 'còn có thể bỏ thêm một bộ' nữa hay không, hoặc là dứt khoát lôi ra một cái lò đốt xác mới từ một nơi nào đó.
Nhưng cũng may, Vương Thiết Trụ vẫn giữ yên lặng.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cực kỳ giày vò.
Tần Hà híp mắt, đung đưa ghế ngả.
Ba người yên lặng không lên tiếng, qua một hồi lâu sau, bọn họ âm thầm trao đổi ánh mắt.
Bởi vì lúc này bọn họ đã sắp mài xong trấn phong ấn.
Mạng lớn, có thể cầm cự đến bây giờ, chính là đang chờ đợi cơ hội này.
Nếu còn không phản kháng thì lò đốt xác cũng sắp được dọn trống rồi.
Ánh mắt của phương sĩ áp đen cùng thư hùng hợp thể thi vô cùng kiên quyết, ý định cực kỳ rõ ràng: Hợp lực tập sát Tần Hà trong một kích.
Giết chết Tần Hà mới có thể mới có thể lội ngược dòng đảo ngược tình thế.
Ban đầu nữ quỷ có hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt hai người kia rất kiên quyết, thế là cũng kiên định làm theo sách lược tập sát.
Ba người hợp lực, bất thình lình bộc phát.
"Giết hắn ta!"
"Cùng nhau lên!"
Trong nháy mắt, bọn họ bốc lên khí thế, đồng thời gầm to.
m khí toàn thân nữ quỷ cấp tốc ngưng tụ lại, hóa thành một cây trâm ngọc xanh biếc, hung hăng đâm về phía mi tâm Tần Hà, nàng ta khẽ quát một tiếng: "Nhung tặc đi chết đi!"
Đây là một kích toàn lực hao hết một nửa pháp lực của nữ quỷ, súc thế đã lâu, âm khí cường đại ngưng tụ, tập trung tấn công vào một chỗ trước tiên, coi như là tường đồng vách sắt, cũng có thể bị đánh xuyên.
Nhưng mà ngay sau đó chuyện làm cho nữ quỷ phải hoảng sợ đã xảy ra.
Tần Hà đột nhiên mở mắt ra, hắn chỉ là đưa tay nhẹ nhàng cầm một cái, đã nắm "trâm ngọc" ở trong tay.
Chỉ trong nháy mắt, ngọc trâm đã như trâu đất xuống biển.
Rõ ràng nó còn ở trước mắt, nhưng nữ quỷ đã mất đi liên hệ với nó.
Mà điều càng khiến cho nữ quỷ như rơi xuống vực sâu là, phương sĩ áo đen cùng với thư hùng hợp thể thi vốn nên cùng nàng ta động thủ nhưng lúc này khí tức của bọn họ lại nhanh chóng rút lui về phía sau... Căn bản là không hề ra tay.
Chỉ có một mình nàng ta động thủ!
Bị lừa!
Hai lão âm hiểm!
Nữ quỷ lập tức đã hiểu ra, bọn họ đều đang chờ đợi mình tập sát người trước mặt rồi nhân cơ hội này chạy trốn.
Ánh mắt kiên quyết kia, hoàn toàn chỉ là diễn trò với tâm tư, đánh chết đạo hữu không phải bần đạo.
Chỉ có mình nữ quỷ là tin tưởng.
"Hừ hừ, ngươi có phải kẻ ngốc hay không?" Tần Hà cười như không cười nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, ngữ điệu không nhanh không chậm, dường như không thèm để ý đến mọi chuyện vừa xảy ra.
"Ngươi... Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục, muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy ngươi." Nữ quỷ nghiến răng nói, sự nghiền ép của thực lực cùng tâm trí khiến nàng ta muốn tức giận cũng không thể nổi giận, muốn phản kháng nhưng lại không có năng lực.
Người trước mặt có thể nói là kinh khủng tuyệt thế, làm cho nàng ta có cảm giác tuyệt vọng tột độ.
Cho dù phương sĩ áo đen cùng thư hùng hợp thể thi đồng thời ra tay thì cũng không có một phần thắng nào.
Điều này khiến cho nữ quỷ không khỏi sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ mạt pháp đã kết thúc?
Thời đại Thần thoại lại buông xuống một lần nữa?
Bằng không sao người trước mặt này có thể mạnh mẽ đến mức kinh khủng như vậy?
"Muốn chạy à?"
"Đánh cho ta?"
"Đạp nó, đạp chết nó!"
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô to của Vương Thiết Trụ, ngay sau đó liền truyền tới âm thanh đập nện cùng giẫm đạp binh binh bang bang.
Nữ quỷ quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy phương sĩ áo đen cùng thư hùng hợp thể thi ngã xuống bên cạnh cửa, tia sét nhảy trườn khắp toàn thân, bọn họ lăn lộn trên nền đất, đang bị Vương Thiết Trụ, con bê,... điên cuồng đánh đập.
Búa lớn, băng ghế, gắp sắt to, móng bò,... Một trận toàn vũ hành lại được biểu diễn lần nữa.