"Vũ ca!"
"Mau buông tay!" Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân đồng thanh hét lên.
Vầng sáng trắng chói mắt khiến bọn họ gần như không thể mở mắt được, cho đến khi thiên lôi kết thúc bọn họ mới nhìn thấy điện xà nhảy tán loạn trên thân Ngụy Vũ, cả người Ngụy Vũ ưỡn thẳng, lúc này mới lập tức thất thanh thét to.
Ngụy Nguyên Cát theo bản năng muốn xông lên đỡ, nhưng lại bị Ngụy Nguyên Xuân kéo lại: "Thiên kiếp là hướng về phía Vũ ca mà tới, vẫn còn, không đi được!"
Đúng như hắn suy đoán, vừa dứt lời.
"Ầm ầm!"
Lôi kiếp kinh khủng chói mắt lần nữa từ trên trời giáng xuống, nhấn chìm Ngụy Vũ.
Đáng thương thanh trường thương được chế tạo từ tinh thiết kia, đầu thương trực tiếp bị bổ thành đầu củ tỏi, vỡ toạc thành bảy tám nhánh.
Uy lực khủng bố khiến Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân kinh sợ đến da đầu tê dại, đạp đạp đạp lui về phía sau, một cước giẫm hụt đồng thời ngã dập mông.
Trong vòng một trượng quanh trường thương, tất cả cỏ dại cùng rong rêu đều hóa thành than bụi.
Còn về Ngụy Vũ thì tương đối rắn rỏi.
Từ đầu tới đuôi hắn cũng chỉ rên "hừ" một tiếng.
Mà đây, mới chỉ là bắt đầu.
"Oanh!"
"Oanh!"
". . ."
Thiên lôi kinh khủng liên tiếp đánh xuống, càng lúc càng lớn, càng lúc càng khủng bố.
Ban đầu thì chỉ to chừng cánh tay, đánh tới đạo thứ năm, đã to như bắp đùi.
Đến đạo thứ tám, kích thước xấp xỉ với thùng nước.
Đạo thứ chín thì đã không phải là vấn đề to hay không to.
Mà là chiếm diện tích bao nhiêu mét vuông!
Cảnh tượng kinh khủng, tựa ngư diệt thế!
Đình viện rộng lớn như vậy trực tiếp bị san thành bình địa.
Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân lui rồi lại lui, chật vật nhếch nhác rời khỏi.
Uy lực còn sót lại của lôi kiếp sinh ra vô số điện xà lượn quanh, rậm rạp chằng chịt tán loạn khắp nơi.
Cả chân cũng tê tê.
Sau khi đạo thứ chính, cũng là đạo lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, vòng xoáy mây đen khổng lồ trút xuống hết toàn bộ năng lượng thì hơi tạm dừng một chút, rồi bắt đầu suy yếu.
Vòng xoáy chậm rãi thu lại, dần dần nhỏ đi, dần dần không còn lực lượng.
Cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn trên trời cũng dần dần tiêu tán, màn mưa nhanh chóng giảm nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây đen kịt, từ trên trời rải xuống, trông hệt như thần quang.
Trong đó có một tia, vừa vặn chiếu lên trên thân Ngụy Vũ.
Lại nhìn về Ngụy Vũ, hắn lúc này đã nằm trên đất, cả người cháy khét, lọt vào bên trong một cái hố vừa sâu vừa rộng.
Đây là do lôi kiếp bổ ra.
Toàn bộ đình viện, phòng đổ phòng sụp, một mảnh tan hoang.
Chỉ còn lại cây trường thương tinh thiết kia, phía dưới còn một đoạn rất ngắn quật cường cắm sâu dưới đáy hố, một đoạn dài phía trên đã bị đánh nổ thành từng sợi dây thép cong queo vặn vẹo.
Uy lực kinh khủng, khiến người ta lạnh lẽo sống lưng.
"Tiểu Vũ!"
Chín đạo lôi kiếp liên tiếp đánh xuống, từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy, tất nhiên hấp dẫn sự chú ý cực lớn.
Kiếp vân tản đi, người có lòng riêng nhanh chóng tụ tập về phía bên này, kẻ quỷ quyệt thì nhanh trong nhảy lên chỗ cao nhìn về phía xa.
Người thứ nhất chạy đến, không phải Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân.
Mà là Đồ Bách Thú.
Người thứ hai là Thẩm Luyện.
Thứ ba là một tên lão thái giám đến từ Hoàng cung, trên mặt đã mọc đầy nốt ban, râu tóc bạc trắng.
Rất nhanh, trên ngọn cây cùng với nóc phòng cách đó không xa cũng lục tục có mười mấy bóng người xuất hiện, thành phần thì tương đối phức tạp.
Cuối cùng mới là Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân.
"Tiểu Vũ, ngươi thế nào?" Đồ Bách Thú vừa trông thấy, nhất thời lộ vẻ chấn động, ông ta luôn coi tên đồ đệ Ngụy Vũ này như một nửa nhi tử mà đối đãi.
Đồ đệ này, ngoại trừ tính khí khá cứng rắn, thích tự đâm đầu vào ngõ cụt, thì không có tật xấu nào khác.
Thiên tư, căn cốt đều là cực kỳ xuất sắc, bình thường cũng rất có lòng, có hiếu.
Giờ phút này cả người hắn cháy khét, nằm ở dưới đáy hố gần như không động đậy, không rõ sống chết.
Quan tâm sẽ bị rối, theo bản năng Đồ Bách Thú muốn lập tức nhảy xuống hố để xem xét trước, nhưng lại bị Thẩm Luyện kéo lại, Thẩm Luyện nhìn chằm chằm Ngụy Vũ, trên mặt lộ ra vẻ khác thường, nói: "Đừng xuống, hắn ta chưa chết."
Đồ Bách Thú vội vàng kiềm chế sự nóng này trong lòng, tập trung nhìn kỹ.
Kết quả mừng rỡ phát hiện, ngực Ngụy Vũ quả nhiên vẫn còn hơi phập phồng.
Còn thở, không có việc gì.
Dưới lôi kiếp kinh khủng như thế, Ngụy Vũ vậy mà vẫn còn sống.
Ngoài sự mừng rỡ khôn xiết, trong đầu Đồ Bách Thú không nhịn được có hơi rối loạn, trên thực tế là từ đạo lôi kiếp đầu tiên đánh xuống, ông ta đã bắt đầu rối loạn.
Tất cả đều đã thống nhất từ trước, mọi người đều cho là lôi kiếp này là do Thanh Ngưu Đại Tiên dẫn tới.
Nhưng kết quả lại là hướng về phía Ngụy phủ mà tới.
Đồ Bách Thú nghĩ đến Ngụy Vũ trước tiên.
Đến nơi, vừa nhìn, quả nhiên mục tiêu của lôi kiếp thực sự là Ngụy Vũ.
Chuyện này không thể giải thích được.
Đúng là thực lực của Ngụy Vũ tăng lên rất nhanh,nhưng cũng chỉ là nội kình đỉnh phong, hoàn toàn không có bất kỳ lý do nào có thể dẫn tới lôi kiếp kinh khủng như vậy.
Không chỉ Đồ Bách Thú, ngay cả Thẩm Luyện lúc này cũng là lòng sinh nghi ngờ.
Lôi kiếp là thật, không có bất kỳ một vấn đề nào.
Rõ rành rành bày ra trước mặt.
Hoặc là Ngụy Vũ ẩn giấu cái gì, hoặc là Thanh Ngưu Đại Tiên lại làm ra thủ đoạn gì đó.
Nếu như là cái sau, vậy thì Thanh Ngưu Đại Tiên quá khủng bố.
Đại biểu ý chí thiên địa, lôi kiếp của Thiên đạo uy nghiêm, cũng có thể sử dụng thủ đoạn bên trong?
Chẳng lẽ hắn ta thực sự là Thần sao?
Ngay vào lúc hai người đang quan sát, động tĩnh trên người Ngụy Vũ bắt đầu lớn hơn.
Toàn thân phát ra tiếng "Si si la la" vang dội, giống như có vô số con tằm đang gặm nhấm lá dâu vậy, kèm theo tiếng vang còn có dày đặc chi chít điện xà nhỏ bé không ngừng chạy quanh, ra ra vào vào trên thân thể cháy xém của Ngụy Vũ.
Lôi đình xung quanh cùng trên bầu trời đều đã ngừng nghỉ, chỉ có điện xà trên thân Ngụy Vũ vẫn còn đang nhảy nhót.
Mắt thường có thể thấy, vết cháy xém trên thân Ngụy Vũ nhanh chóng rơi rụng, hơn nữa da non cũng mọc ra một cách nhanh chóng.
Đây là thuật tự lành tự chủ phát động, đang không ngừng tu bổ thân thể bị trọng thương của Ngụy Vũ.
Cùng với thân thể đang nhanh chóng được chữa trị, khí tức trên thân Ngụy Vũ cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Giống từ hoàn thành quá trình từ hơi thở không có chút âm thanh nào đến khí tức dâng trào, bắt đầu là hiển lộ ra thực lực chập chờn không ổn định như mới bước vào nội kình, tiếp đó không ngừng tăng cao.
Mười năm!
Hai mươi năm!
Ba mươi năm!
Năm mươi năm!
Bảy mươi năm!
Đỉnh phong!
Vào khoảnh khắc sau cùng, tựa như là phá kén thành bướm, một cỗ khí tức cường đại chấn động dâng trào ra, tạo thành một làn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy lan ra khắp tứ phương.
Đó là khí kình phóng ra ngoài,
Một vòng sóng khí này khiến cho tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh sợ.
Ngụy Vũ dưới lôi kiếp, không ngờ đã đột phá đến ngoại kình.