Chương 513 - Không tốt, mắc lừa rồi
Chương 513 - Không tốt, mắc lừa rồiChương 513 - Không tốt, mắc lừa rồi
Thương Chiến chỉ cảm thấy một mảnh sáng trắng ập tới, sáu giác quan nhất thời mất đi, thân thể bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại dẫn dắt, cấp tốc rơi xuống, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được cảm giác như bị xé toạc ra.
Cảm giác này khiến y cảm thấy cực kỳ khó chịu, tại thời đại thần thoại, y chưa bao giờ từng chịu cảm giác khó chịu như vậy.
Mà nay sau khi tự chém một đao, thực lực chỉ duy trì ở tầng một chân nguyên cảnh.
Cho nên ngay cả hạ giới cũng biến thành một việc khó khăn khi thế.
Cũng may cảm giác khó chịu này chỉ kéo dài thời gian mười mấy hơi thở, đến khi mở mắt ra thì đã đến hạ giới.
Một cỗ khí tức "hạn hán" đập vào mặt, không phải thiếu nước, mà là thiếu linh khí.
Bích lạc thiên cung, ít nhiều vẫn còn sót lại một chút linh khí, mặc dù nó ít ỏi đến không đủ dùng, nhưng so sánh với hoàn toàn không có, thì cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt.
Hạ giới này, chính là "hạn hán", đến một tia linh khí cũng không có.
Giống như sóng nhiệt từ lò lửa phun ra ngoài, vừa giống như gió thổi tới từ sa mạc rộng lớn, làm cho đáy lòng người ta không khỏi sinh ra cảm giác khô hanh.
Mở mắt ra, đây là một không gian hơi mờ tối.
Trước mắt là một mảng lớn màu trắng vàng, tập trung nhìn kỹ, lại là rất nhiều người giấy.
Những người giấy kia giống nhau như đúc, khuôn mặt tô má, trên mặt mang nụ cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.
Bên trong người giấy lấy cỏ khô lấp đầy, sắp xếp lộn xộn ở khắp bốn phía.
Trên đất là tạp vật chất thành đống, có thanh gỗ ngổn ngang, còn có nhiều cây cối vừa bị chặt, trên đất có thứ gì đó màu đen thùi lùi dính nhớp nháp, giống như là hỗn hợp than đá và dầu hỏa.
Xa hơn nữa là một vòng cọc trận trận pháp tiếp dẫn, tựa như băng tinh, tạo thành một vòng lớn.
Bên ngoài vòng trận là ba người giấy có kích cỡ lớn hơn, tướng mạo của nó, lại cực kỳ giống cự ma.
Không chỉ là tướng mạo, ngay cả khí cơ cũng hoàn toàn giống cự ma.
Thấy cảnh tượng này, Thương Chiến chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên trên đầu.
Cự là giả, mà khi cẩn thận cảm ứng người giấy, khí cơ của nó, vậy mà lại giống hệt như khí cơ của hơn một trăm nhân đạo yêu tiên ở Kinh thành, với tư cách vật dẫn được tuyển chọn để các phân thân chư Thần buông xuống, bọn chúng cũng là giả.
"Không tốt, nơi này là thiên lao!"
"Mắc lừa rồi!" "Chúng ta bị đặt bấy!"
Lúc này không cần Thương Chiến nhắc nhở, chúng Ngụy Thần tới trước một bước cũng đã phản ứng lại.
Nhao nhao phát ra tiếng kinh hô.
Thương Chiến vội vàng quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện ở một nơi xa hơn ngoài cọc trận của pháp trận tiếp dẫn, quả nhiên có tôn tại một bức bình chướng ẩn chứa một cỗ khí tức hào hùng mà nội liễm.
Nhìn thấy nó giống như một người yếu ớt đối mặt với một bức tường đồng vách sắt, trong lòng không khỏi sinh ra tuyệt vọng.
Dưới chân Thương Chiến chợt lóe, trong nháy mắt y đã đi tới chỗ bình chướng, đưa tay sờ thử, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Thiên laol
Thật sự là thiên lao!
So sánh với thời đại thần thoại, đại trận thiên lao đã suy yếu đi rất nhiêu, nhưng nó vẫn cực kỳ cường hãn.
Có thể phá trận hay không thì khó mà nói chắc được, mà dù cho có phá được nó, tất cả mọi người ở nơi này cũng sẽ bị hao tổn hết.
Mà kết quả của việc hao tổn hết thì chỉ có chết, hơn nữa lại bởi vì trụy nhập ma đạo, chiếm đoạt kim long khí vận nên nghiệp nghiệt quấn thân, có thể luân hồi hay không cũng là ẩn số.
Đây cũng là nguyên nhân Ngụy Thần sợ hãi cái chết như vậy.
"Kẻ xấu phương nào, lại dám đùa bỡn thiên thần, thật là to gan, mau ra đây ngay!" Lúc này, đầu đà gầm lên một tiếng, sóng âm cuồn cuộn, giống như tiếng sấm nổ.
"Lén lén lút lút, mau ra đây nói chuyện!"
"Dám khinh nhờn thiên thần, nhất định sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục."
Chúng Ngụy Thần còn lại cũng thi nhau lạnh lùng quát mắng.
Bọn họ dò xét bốn phía, qua một lúc sau, không ít Ngụy Thần lần lượt đưa mắt nhìn về phía một cánh cửa sắt lớn cách đó không xa.
Đó là một cánh cửa sắt lớn rách nát, trên đó có một trận đài, bên bờ rìa có một bóng người cực kỳ mơ hồ đang đứng ở đó, gần như là hòa thành một thể cùng với bóng tối xung quanh.
"Người nào?"
Thương Chiến bước ra một bước, đi tới phía trước chúng Ngụy Thần, nhìn chằm chằm vào vào bóng người phía trên, quát hỏi.
"Tới đủ rồi nhỉ"
Bóng người mơ hồ kia dần dần trở nên rõ ràng, đó vậy mà lại là một thanh niên thân mặc phi ngư phục, trên vai vác một thanh xẻng màu đen có chuôi khắc hình thú, hắn nhìn về phía bọn họ nhếch miệng nở nụ cười: "Nếu biết trước là các ngươi sẽ lấy chân thân buông xuống, ta cũng lười cởi quần đánh rắm, mất công làm nhiều người giấy như vậy."
Người này chính là Tần Hà.
Sau khi đốt ra được một đống phần thưởng tốt, Tần Hà liền tạo ra một kế hoạch chặt chẽ dẫn dụ ngụy thiên thần xuống hạ giới.
Thật ra thi hành kế hoạch không hề phức tạp, mấu chốt ở chỗ Di hoa tiếp mộc cùng thuật huyễn tức.
Di hoa tiếp mộc: Bí thuật Vu môn đến từ thời đại thần thoại, học tập thuật này, ngài có thể lĩnh ngộ được một phần áo nghĩa của "Di thuật".
Thuật huyễn tức: Thuật pháp biến hóa khí tức đến từ thời đại thần thoại, học tập thuật này, ngài có thể bắt chước hơi thở và mùi của kẻ khác, lấy giả đánh tráo thật.
Ngụy Thần hạ giới, mỏ neo cố định khí cơ là cự ma cùng hơn một trăm vị nhân đạo yêu tiên.
Tần Hà chỉ cân làm một đám người giấy rồi chuyển những khí cơ kia tới trên thân người giấy, là có thể lừa gạt chúng Ngụy Thần.
Tiếp đó lại làm ra huyễn thuật song nguyệt đồng thiên.
Cuối cùng mở ra pháp trận tiếp dẫn chờ bọn họ vào ổ là được.
Về phần địa điểm, còn có chỗ nào thích hợp hơn thiên lao chứ?
Lần trước Tần Hà bị vây khốn trong thiên lao, phải phí mất bao nhiêu công sức mới đánh vỡ ra một lỗ hổng.
Nhưng điều ngoài dự liệu của hắn là, Ngụy Thần không chỉ tới, mà còn tới nhiều như vậy, hơn nữa toàn bộ đều lấy chân thân buông xuống.
Hơn một trăm vị.
Những người giấy chuẩn bị cho phân thân buông xuống hoàn toàn thành phí công.
Tình cảnh này.
Giống như là câm lấy cần câu nhỏ đi ra ngoài định câu mấy con cá diếc, kết quả lại gặp được một nhóm lớn cá mập mấy chục cân bơi trong một cái hố vậy.
Trái tim kích động, bàn tay run rẩy.
Nếu biết trước thì hắn đã mang đại pháo ra cửa, đổi dây câu thành dây kíp nổ.
Chỉ sợ dây câu nhỏ không chịu được.
"Người tới là người nào? Mau xưng tên ra!" Đầu đà chỉ vào Tân Hà tức giận quát to.
Tần Hà chớp chớp mắt, nói: "Ta là Lữ Bố."
Đầu đà: ".. "
Thương Chiến: ".. "
Lữ Bố, kẻ mạnh mẽ tuyệt thế ở mấy ngàn năm trước, cùng một thời với Gia Cát Thần Cơ, cường giả ngoại kình đỉnh phong, bọn họ biết, y không có dáng vẻ như vậy.
Vào thời Lữ Bố cùng Gia Cát Thần Cơ, xuất hiện một lần linh khí thiên địa phục hồi trong khoảng thời gian ngắn, ngụy thiên thần bị tổn thất cự ma duy nhất khi đồ long, chính là xảy ra ở thời đó.
"Nói vớ vẩn!"
Nam tử trung niên mặc huyền y tức giận quở mắng, nghiến răng nói: "Ta xem tiểu tử ngươi cũng không phải là kẻ tâm thường, mạo danh người khác sẽ bị sét đánh, ngươi không đỏ mặt à?"
"Cái đó... Chỉ là đùa chút thôi mà."
Tần Hà cười cười, tiếp đó nghiêm mặt nói: "Các ngươi nghe cho kỹ, bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên, cũng là Thiêu thi đường Ngụy VũI"
"Tốt, quả nhiên là ngươi, Thanh Ngưu Đại Tiên!" Lão già âm u nghiến răng nghiến lợi, cốt ma cùng thần sứ Bạch Thiên Cương của ông ta, chính là bị Tần Hà tiêu diệt, tổn thất tương đối nặng nề.
"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?" Trong con ngươi đầu đà bắn ra tia sáng nguy hiểm.
"Chết?" Tần Hà bày ra vẻ mặt thành thật, lắc đầu: "Ngại quá, hôm nay ta không có ý định đi chết, hay là, các ngươi cân nhắc một chút?"
Nói xong, hắn đột nhiên vung mạnh tay mà không thông báo tiếng nào.
Mấy chục đốm lửa màu xanh lam đập xuống mặt đất.
Ngọn lửa rơi xuống, trong nháy mắt bén lên cây gỗ, dầu hỏa, than đá cùng với người giấy chất đống khắp nơi, ngọn lửa trực tiếp cháy bùng lên.
Ngọn lửa màu xanh lam cấp tốc cuộn sạch tất cả mọi thứ, ánh lửa tỏa ra chiếu toàn bộ thiên lao thành một mảnh ánh sáng xanh lam.
"Không tốt.... Nam Minh Ly Hỏa."
"Tránh maull"
"Đánh lén, không giảng võ đức!!"
Chúng Ngụy Thần nhất thời phát ra tiếng kinh hô liên tiếp.