Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 532 - Nghi Ngờ Vô Căn Cứ Rất Đáng Sợ

Chương 532 - Nghi ngờ vô căn cứ rất đáng sợ Chương 532 - Nghi ngờ vô căn cứ rất đáng sợChương 532 - Nghi ngờ vô căn cứ rất đáng sợ

Cùng lúc đó, Lưu Tông Mẫn đột tử tạo thành sóng dữ, lan rộng ra như sóng lớn.

Lưu Tông Mẫn tuyệt đối là nhân vật số hai Thuận quân, tư lịch lâu năm, thực lực mạnh, tác chiến dũng mãnh, hỗ trợ Thuận Đế nam chinh bắc chiến mười mấy năm, lên xuống thăng trầm, là người đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn.

Thậm chí nói theo một trình độ nào đó, gã không chỉ là một vị tướng quân, càng là một lá cờ.

Nơi loạn đầu tiên là quân doanh Lưu Tông Mẫn.

Ngưu Kim Tinh bị đánh chết cho hả giận, nhưng mà chư tướng thủ hạ Lưu Tông Mẫn sau khi tỉnh táo lại phát hiện, sự việc quả thực đúng như là Ngưu Kim Tinh kêu oan, không có đơn giản như vậy, điểm khả nghi trong đó tầng tầng lớp lớp.

Ngưu Kim Tinh chẳng qua chỉ là một kẻ đọc sách tay trói gà không chặt, ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi.

Trừ phi là đại tướng quân đứng yên cho y giết, bằng không thì tuyệt đối không thể.

Binh sĩ làm chứng, đại tướng quân là một kích liên bị sát hại.

Như vậy vấn đề xuất hiện, là ai sát hại đại tướng quân?

Đại Lê dư nghiệt?

Nếu như Đại Lê có cao thủ mạnh đến như vậy mà nói, đã không cần chờ tới hiện tại mới động thủ.

Nếu không phải, đó sẽ là ai?

Có khả năng là... Thuận Đế hay không?

Sau khi Hoàng đế kế vị giết công thần cũng không phải là chuyện lạ gì.

Một núi không thể chứa hai hổ, long ỷ Thuận Đế ngồi, đại tướng quân cũng ngồi, dưới sự nghi ky lẫn nhau, cho dù là anh em ruột thịt thì trở mặt thành thù cũng thực sự là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa Thuận Đế một đường lớn mạnh, chuyện thôn tính nghĩa quân khác cũng đã từng làm không ít.

Năm đó Cách Tả Ngũ Doanh còn cường đại hơn so với Thuận quân, chính là Thuận Đế giết La Nhữ Tài dẫn đầu Cách Tả Ngũ Doanh, mới thâu tóm được Cách Tả Ngũ Doanh. Sự kiện kia thậm chí đã dọa cho Bát đại vương Trương Hiến Trung lĩnh quân chạy trốn, chạy đến Tây Xuyên, nghe nói hiện tại cũng đã xưng đế ở đó.

Mặc dù đại tướng quân là đại tướng dưới trướng Thuận Đế, nhưng thật ra là độc lập lĩnh quân, binh sĩ dưới trướng chỉ biết đại tướng quân, không biết Thuận Đế.

Điều này trong tất cả các nghĩa quân đều là như vậy, cũng không chỉ riêng là đại tướng quân và Thuận Đế.

Những nghi ngờ này vừa xuất hiện, chư tướng Lưu doanh lập tức sau lưng bốc lên hơi lạnh.

Bọn họ không dám khẳng định Thuận Đế làm ra chuyện này, nhưng cũng không có cách nào bài trừ việc Thuận Đế làm ra chuyện này.

Ít nhất thì Thuận Đế có động cơ, cũng có khả năng làm như vậy.

Cái thứ nghi ngờ này, cực kỳ đáng sợ. Một khi hạt giống nghi ngờ bị gieo xuống, nó rồi sẽ sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại.

Cũng giống như là dưa hấu vậy, khi ngươi nghi ngờ nó là dưa xanh, nó đã khó đảm bảo rằng nó đã chín.

Có nghi ngờ, như vậy sau đó nên bàn bạc tiếp đó phải làm thế nào.

Lưu doanh nắm hai mươi vạn binh, chư tướng đều là tâm phúc của đại tướng quân, nếu như chuyển đầu vào Thuận Đế, khả năng lớn là sẽ không được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị diệt cỏ tận gốc. Loại chuyện như này bên trong nghĩa quân là chuyện như cơm bữa, quan quân đến thì kẻ địch là quan quân, quan quân chạy thì kẻ địch là "người một nhà”.

Tiếp theo là tám ngàn vạn lượng bạc mà đại tướng quân đã vơ vét được, chẳng lẽ muốn chắp tay dâng cho Thuận Đế?

Chuyển sang đầu vào Thuận Đế, số bạc này nhất định là công trạng hàng đầu.

Một khoản tiền tài lớn như vậy, Thuận Đế không thể nào không thèm.

Cảm giác mất đi và không chắc chắn khiến chư tướng lựa chọn co cụm để tự vệ theo bản năng.

Hai mươi vạn đại quân trong tay, còn có tám ngàn vạn lượng bạc, có thể đi đến bất kỳ đâu trong thiên hạ này.

Cửu biên cửu biên Minh triều đều có thể yêu cầu phong phiên, mình tự mang binh tự gây dựng, lại làm sao không thể chứ?

Một câu, tuyệt đối không thể giao binh quyền, nếu không thì sẽ thành người là dao thớt ta là thịt cá.

Có binh còn phải nuôi binh, cho nên bạc cũng không thể giao nộp.

Thế là chư tướng mưu đồ bí mật một phen, đề cử nghĩa tử Lưu Tông Mẫn, Lưu Bưu làm thủ lĩnh, tăng cường đề phòng để đối ứng với biến hóa.

Đầu tiên ngay lập tức phái ra đội xe, chở tám ngàn vạn lượng bạc chở về doanh.

Tiếp theo, điêu ba doanh nhân mã cảnh giới trong thành, hai doanh nhân mã khống chế cổng thành cùng hai mặt tường thành đông, nam Kinh thành, bố trí bảy doanh nhân mã chủ lực ở hai mặt đông nam, phòng ngừa bị bắt ba ba trong rọ.

Điều động binh lực quy mô lớn như vậy, tất nhiên là không gạt được nhãn tuyến Thuận Đế.

Kết quả là, tình hình lại phát triển sang một hướng mà tất cả mọi người không hề ngờ tới.

Thay đổi góc độ, lại nhìn bên phía Thuận Đế.

Thời điểm Lưu Tông Mẫn chết bất đắc kỳ tử, Thuận Đế say rượu bất tỉnh, đợi đến lúc ông ta có thể nghe lọt lời nói thì nhân mã Lưu doanh đã bắt đầu điều động.

Thuận Đế tỉnh táo lại lập tức hoảng sợ đến biến sắc. Lưu Tông Mẫn, huynh đệ, đồng đội, đại tướng tâm phúc đồng sinh cộng tử bao nhiêu năm.

Hắn ta vừa chết, đồng nghĩa với đã chặt đứt một cánh tay của mình.

Ông ta hiểu rõ Lưu Tông Mẫn ương ngạnh, trương dương, cũng đã từng suy đoán rằng một ngày nào đó trong tương lai, giữa huynh đệ có thể sẽ bất hòa.

Nhưng ông ta chỉ là nghĩ như vậy, Lưu Tông Mẫn là người ông ta sử dụng thuận tay nhất, cùng là thủ hạ đắc lực nhất, bất kể là tình cảm hay là nhu cầu, cũng chưa tới một bước kia.

Nhưng mà Lưu Tông Mẫn đã chết, vấn đề trước mắt là, thủ hạ của thủ hạ cũng không phải là thủ hạ của mình.

Nghĩa quân hiệu trung từng tầng, từng tầng, chư tướng trung thành dưới tay Lưu Tông Mẫn lập tức liền trở thành một vấn đề lớn.

Không đợi Thuận Đế suy xét kỹ càng, thủ hạ đã liên tiếp truyền đến tin tức.

Đại quân Lưu doanh xuất động, vận chuyển tám ngàn vạn lượng vàng bạc đến quân doanh, đồng thời chiếm giữ cổng thành cùng hai mặt tường thành đông, nam, thậm chí còn bày thế ở ngoài thành.

Rõ ràng chính là phòng bị mình.

"Mẹ đồ giặc, vậy mà lại nghi ngờ trâẫm như vậy!" Thuận Đế lập tức giận dữ.

"Bệ hạ, hai mươi vạn đại quân Lưu doanh đã lâm vào hỗn loạn, nhất định phải nhanh chóng xử lý, xem bọn họ bố trí như vậy, sợ là sẽ mang bạc chạy trốn!" Lúc này, mưu sĩ Tống Hiến Sách góp ý kiến, ông ta mặc trang phục đạo nhân, trong tay cầm phất trần.

Đầu Thuận Đế lập tức ong ong, hôm nay mình chỉ uống một trận rượu, tỉnh lại Lưu Tông Mẫn đã chết không nói, còn xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hai mươi vạn đại quân Lưu doanh, đừng nói nội chiến, cho dù không xảy ra nội chiến mà để bọn họ chạy mất, cũng là một chuyện không thể chấp nhận được.

Dưới quyền mình mặc dù mang doanh trăm vạn đại quân, nhưng có thể khống chế trực tiếp chỉ có ba mươi bạn, cộng thêm hai mươi vạn của Lưu Tông Mẫn mới có thể ngồi vững đế vị.

Thoáng một cái đã mất đi hai mươi vạn, không nói đến việc thương gân động cốt.

Hai mươi vạn đại quân chạy mất này về sau là bạn hay là địch vẫn còn khó nói.

Sơ sẩy một chút liên có nguy cơ sụp đổ.

Còn có tám ngàn vạn lượng vàng bạc, đó không phải là một số lượng nhỏ, tương đương với tổng thu nhập bốn năm của tiền triều.

"Bệ hạ, khi cân quyết đoán thì phải quyết đoán, không thể do dự!" Tống Hiến Sách luôn miệng thúc giục.

Thuận Đế nghiến mạnh răng, cố nén nghịn nỗi bi thương khi mất đi đại tướng, cắn răng nói: "Truyền trẫm ý chỉ, vây bọn chúng lại, nếu có người phản kháng, giết chết bất luận tội!"
Bình Luận (0)
Comment