Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 533 - Chương 533 - Kết Thúc Hòa Bình

Chương 533 - Kết thúc hòa bình Chương 533 - Kết thúc hòa bìnhChương 533 - Kết thúc hòa bình

Nhưng mà hành động này của Thuận Đế, lại khiến ông ta xem như đã đội lên cái nồi giết Lưu Tông Mẫn.

Đây chính là một hiểu lầm đáng sợ.

Mà đáng sợ hơn cả nghi ngờ vô căn cứ, chính là nghi ngờ được xây dựng lên từ những mối nghi ngờ vô căn cứ.

Dựa theo suy luận bình thường, Lưu Tông Mẫn chết bất đắc kỳ tử, hai quân hẳn là nên cùng chung mối thù, cùng nhau tìm kiếm ra hung phạm rồi báo thù.

Nhưng mà Lưu doanh bởi vì nghi ngờ là Thuận đế giết đại tướng quân, thế là lựa chọn thi hành sách lược tự vệ theo bản năng.

Thuận Đế xem xét thấy Lưu Doanh co lại tự vệ, tất nhiên là nghi ngờ rằng bọn họ muốn chạy đi.

Dưới cục diện ngươi nghi ngờ ta, ta nghi ngờ ngươi như vậy, tự chứng trong sạch đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, hơn nữa căn bản là cũng không thể làm được.

Đứng dưới góc nhìn của Thuận Đế, Lưu Tông Mẫn đã chết, ta không yên lòng các ngươi, thế là thôn tính các ngươi liền trở thành lựa chọn tất yếu.

Không kiêm quản không được, không có lựa chọn nào khác.

Cái nồi này, có muốn đội hay không cũng phải đội.

Thế là lúc này, nghi ngờ lại thăng lên một cấp bậc.

Chư tướng Lưu doanh xem xét, Thuận quân bị điều động với quy mô lớn, chẳng lẽ muốn gói mình thành sủi cảo?

Như vậy còn là nghi ngờ cái gì nữal

Đại tướng quân chính là do Thuận Đế giết!

Thuận Đế muốn thôn tính Lưu doanh, vững chắc đế vị.

Cục diện đã phát triển đến tận bước này, vậy thì còn cái gì để nói nữa đây.

Chạy thôi!

Đánh chưa chắc đã đánh thắng được, nhân số không đông như người ta, thực lực cũng không mạnh bằng người ta.

Mấu chốt nhất là, bọn họ vốn không có ý định đối kháng với Thuận Đế, đó chính là người còn cường hãn hơn đại tướng quân đấy.

Lưu doanh đã chuẩn bị từ trước, quân Đại Thuận vừa điều động, bọn họ liền mở cửa thành chạy bán sống bán chết.

Nhưng bọn họ chỉ chạy thoát được bảy doanh nhân mã ngoài thành.

Hai doanh rưỡi nhân mã trong thành chưa kịp chạy ra ngoài thành và bảy ngàn vạn lượng bạc trắng còn chưa kịp vận chuyển đi, đã bị Thuận đế tự mình dẫn quân chặn ở trong nội thành. Binh mã Lưu doanh bị chặn thấy mình đã không còn hy vọng chạy đi, chỉ có thể từ bỏ phản kháng, buông vũ khí đầu hàng.

Song phương cũng không xảy ra chiến đấu kịch liệt.

Hai mươi vạn nhân mã chỉ chặn lại được năm vạn, mười lăm vạn còn lại như là thủy ngân chảy đi, chia ra làm bảy tám hướng, cấp tốc trốn chạy về phía nam.

Thuận Đế không có trắng trợn truy sát, bởi vì đây là nội chiến, tuyệt đối không thể hành động công khai.

Thế là ông ta đành phải một bên thu nạp binh đầu hàng, một bên tuyên bố thánh chỉ, nói rằng Lưu Tông Mẫn bị dư nghiệt Phi Ngư Vệ tiền triều ám sát, Lưu Bưu suất lĩnh Lưu doanh xuôi nam tiến về phía nam trợ giúp chiến trường Phách Châu, nhằm tiêu diệt Thẩm Luyện cầm đầu dư nghiệt Phi Ngư Vệ, báo thù cho Lưu Tông Mẫn.

Đồng thời phong Lưu Bưu là Thường Hầu, đại tướng quân thảo nghịch, những chư tướng còn lại cũng đều được phong thưởng.

Ôi, cái gọi là chính trị này.

Thật là thú vị.

Chạy không kịp, chết.

Chạy thoát, chư hâu một phương.

Không thể không nói, một trận này của Thuận Đế mặc dù lỗ vào gốc, nhưng ứng đối của ông ta lại rất chính xác.

Thế giới bên ngoài không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết là chức đại tướng quân được điều đến điều đi, sau đó Lưu Bưu liền dẫn mười lăm vạn đại quân xuôi nam.

Cách nói trợ giúp chiến trường Phách Châu trở thành hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Về phần Lưu Bưu, Thuận Đế đã cho bậc thang, tất nhiên bọn họ cũng sẽ thuận thế bước xuống.

Bằng không, nói không chừng thứ đuổi theo sẽ không phải là phong thưởng, mà là Thuận Đế dùng bất kể mọi giá để chặn lại, vây đánh bọn họ.

Nội chiến công khai, bất kể là đối với Thuận Đế hay là chư tướng Lưu doanh, đều là lựa chọn sau cuối.

Thế là một trận đại nội chiến trong Thuận quân, đã kết thúc “hòa bình” như vậy.

Trải qua chuyện này, Thuận Đế mất đi một viên đại tướng, cũng mất đi mười lăm vạn quân thiện chiến, lực lượng bị suy giảm mạnh.

Nhưng mà ảnh hưởng còn sót lại từ chuyện này vẫn còn chưa kết thúc.

Bởi vì sau khi nội chiến lắng lại, Thuận Đế lập tức đối mặt với khốn hoặc khó hiểu giống như chư tướng Lưu doanh.

Đó chính là, kẻ nào đã giết chết Lưu Tông Mẫn? Là dư nghiệt tiền triều?

Hay là... Thừa tướng Lý Nham?

Nhưng bất luận là ai, ít nhất thì có một việc đã xác định.

Đó chính là Lưu Tông Mẫn bị một kích giết chết.

Gọn gàng, không dây dưa dài dòng chút nào.

Cái này liền rất khủng bố.

Thực lực Lưu Tông Mẫn cao hơn mình, hung thủ có thể giết chết Lưu Tông Mẫn thì cũng có thể giết chết mình.

Điều này làm cho Thuận Đế còn chưa thoát ra khỏi bi thương khi mất đi một viên đại tướng và một chi quân đội thiện chiến, lại lâm vào tình trạng đứng ngồi không yên.

Thuận Đế vội vàng gọi Tả Hữu tới hỏi thăm tình huống.
Bình Luận (0)
Comment