Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 534 - Chương 534 - Lê Kinh Nguy Hiểm

Chương 534 - Lê Kinh nguy hiểm Chương 534 - Lê Kinh nguy hiểmChương 534 - Lê Kinh nguy hiểm

Thuận quân có thể đánh vào Kinh thành, Tả Hữu cũng không phải toàn là kẻ tâm thường, chỉ là Thuận Đế mỗi ngày chìm trong men rượu không để ý tới triều chính, cho dù Tả Hữu có nhìn thấy nguy cơ, thì cũng không có ai dám phát biểu.

Ngay cả Thừa tướng cũng bị giam lỏng, đám tôm tép ai còn dám ngoi đầu lên nữa, nhỡ như chọc giận Thuận Đế, nói không chừng còn sẽ bị rơi mất đầu.

Kết quả Thuận Đế không hỏi không biết, vừa hỏi một chút liền giật mình.

Trong kinh thành, vậy mà lại ẩn tàng một tôn Lục địa thần tiên!!

Hai vị cao thủ ngoại kình Địch quốc, A Kỳ Ca và A Kỳ Na, đều mất tích một cách không rõ ở Kinh thành này.

Còn có sự kiện trụy ma cùng yêu ma tụ loạn xảy ra vào một khoảng thời gian trước, cũng bị lắng lại một cách kỳ diệu.

Mỗi một vụ việc, nói chung là bất kể ở Kinh thành xảy ra náo động lớn đến dường nào thì cũng sẽ luôn bình ổn trong một thời gian rất ngắn.

Thuận Đế càng nghe càng hoảng sợ, mình vào Kinh thành hơn một tháng, đã coi như là lâu nhất, vốn dĩ tất cả đều bình yên vô sự, mãi cho đến buổi trưa Lưu Tông Mẫn dẫn người cướp bóc miếu Thanh Ngưu tiên nhân rồi đốt nơi đó thành đất trống, thì lập tức xảy ra chuyện.

Sự việc chỉ hướng bỗng chốc trở nên rõ ràng.

Thanh Ngưu Đại Tiên!

Thuận Đế lập tức cảm thấy sau lưng bốc lên khí lạnh, mà đồng thời cũng cảm nhận được khí lạnh giống như ông ta, còn có Tống Hiến Sách.

Thanh Ngưu Đại Tiên không chỉ giết chết Lưu Tông Mẫn, mà còn có Ngưu Kim Tinh.

Nếu Thanh Ngưu Đại Tiên ngược dòng truy tìm nguồn gốc đại khai sát giới, vậy mình cũng nguy hiểm, chuyện tra tấn đòi quyên kia, mình cũng có tham dự.

Ngưu Kim Tinh đã chết, mình cũng có thể sẽ chết.

"Bệ hạ, Lê Kinh nguy hiểm." Tống Hiến Sách nhỏ giọng nói, lúc nói lời này, y còn thận trọng liếc nhìn xung quanh, nét mặt căng thẳng, cảm giác như là Thanh Ngưu Đại Tiên đang ẩn nấp trong một góc xó xỉnh nào đó, một giây sau có thể nhảy ra đập nát đầu mình.

Thuận Đế hung hăng trợn mắt nhìn Tống Hiến Sách một cái, ông ta đương nhiên biết là nơi này rất nguy hiểm.

Nhưng vấn đề là, nên làm sao bây giờ?

Lục địa thần tiên, cũng không phải là là dựa vào nhiều người thì có thể đối phó được.

Tống Hiến Sách hơi cúi đầu, con ngươi xoay chuyển một vòng, tiếp đó mới ngẩng đầu lên nói: "Bệ hạ, đại quân triều ta tiến đến chiếm giữ Lê Kinh đã hơn một tháng, thế cục đã vững chắc, chi bằng chúng ta sớm ngày khải hoàn hồi kinh đi."

Thuận Đế nhìn về phía y, miệng hơi há ra, lời nói này... Quá khéo đưa đẩy.

Khải hoàn hồi kinh? Không sai, nơi mà Thuận Đế đăng cơ cũng không phải là Lê Kinh, mà là Tương Dương Hồ Quảng.

Nếu nói theo ý nghĩa chặt chẽ nhất thì Kinh thành Đại Thuận, đúng là Tương Dương.

Nhưng vấn đề là nghi thức đăng cơ lúc xưng đế rất qua loa, chính là sau khi thấy thiên hạ đại thế nghiêng vê phía mình, dưới sự đề nghị của Tống Hiến Sách cùng Ngưu Kim Tinh, đơn giản làm một nghi thức đăng cơ, đổi Tương Dương thành Tương Kinh, sau đó nên làm gì thì làm đó.

Sau khi lên ngôi, chiến sự phát triển cực kỳ thuận lợi.

Không bao lâu sau quân Đại Thuận đã rời khỏi Tương Dương tiến về phía đông và lên phương bắc.

Nơi đó được xưng là Tương Kinh, nhưng lại không có nha thự, cũng chẳng có cung điện, lại càng không có tổ miếu, nơi đó chỉ là một huyện thành nhỏ tàn tạ.

Nếu không phải thời cuộc cần, đâu đến phiên nó chứ.

Lê Kinh trải qua hai triều, mấy trăm năm điều hành và quản lý, phía nam nối liền Đại Vận Hà, phía bắc trấn cửu biên, còn có vô số cửa ải hiểm yếu đã hao tốn không biết bao nhiêu thuế ruộng duy trì bảo vệ, không nơi nào thích hợp làm Kinh thành hơn nơi này.

Cho dù lùi lại một bước cũng hẳn phải là vùng Giang Nam hoặc là Tô Hàng.

Tương Dương chính là vùng đất tứ phía bằng phẳng, khó phòng thủ, dễ bị tấn công, tuyệt đối không thể.

Cái gọi là 'khải hoàn hồi kinh trong miệng Tống Hiến Sách, nói trắng ra chính là 'Chạy trốn.

“Ngươi câm miệng cho tai

Thuận Đế nổi giận, sau khi tỉnh rượu, trí thông minh của ông ta lại lần nữa đã chiếm lĩnh cao điểm, đương nhiên biết rõ tâm quan trọng của Lê Kinh đối với Đại Thuận.

Nơi này là cố đô tiền triều, một khi xảy ra phản phục, hậu quả khó mà lường được.

Thanh Ngưu Đại Tiên đáng sợ, nhưng cũng không phải là không có chỗ giảng hòa.

Không phải là đốt đi miếu Thanh Ngưu Đại Tiên sao, dựng lại một lần nữa không được sao?

Hoặc là dùng những phương pháp khác.

Tống Hiến Sách không dám nói tiếp nữa, y cũng đã hiểu biện pháp *khải hoàn hồi kinh' của mình là làm ẩu đến mức nào.

“Báo!”

Nhưng lúc này, từ bên ngoài có người vừa xông vừa chạy vào, quỳ xuống đất kêu khóc: “Bệ hạ, không xong rồi, bảy ngàn vạn lượng vàng bạc chúng ta vừa mới đoạt về, toàn bộ đều... đều biến mất rồi.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời cả sảnh đường đều giật mình hoảng sợ.

Mà sắc mặt của Thuận Đế thì lập tức khó coi tới cực điểm.

“Bệ hạ, Lê Kinh nguy hiểm.” Tống Hiến Sách nuốt nước miếng một cái, lại nhỏ giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment