Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 535 - Chương 535 - Bắt Cháu Ngoại Tranh Công

Chương 535 - Bắt cháu ngoại tranh công Chương 535 - Bắt cháu ngoại tranh côngChương 535 - Bắt cháu ngoại tranh công

Vào đêm, cả tòa Kinh thành rộng lớn tối đen như mực.

Chỉ có những ánh đuốc tuần đêm chập chờn trong đêm đen, giống như những đám ma trơi bay lơ lửng.

Ban ngày Thuận quân điều động qua lại, bầu không khí căng thẳng túc sát lan rộng khắp toàn thành, đừng nói là người, cả chó cũng không dám sủa.

Ngay cả phu canh gõ mõ cầm canh cũng không thấy bóng dáng.

Sau khi Đại Thuận chiếm lĩnh Kinh thành đã giải tán hết tất cả các nha thự tiền triều, đến nay vẫn chưa khôi phục lại.

Vậy mà lúc này trên đầu đường thành tây, lại có hai bóng người gầy gò nắm tay nhau, lẩn quanh hai bên đường phố, cẩn thận tránh né ánh lửa tuần đêm.

Thoáng có ánh lửa lướt qua, chiếu ra hai khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ sợ hãi.

Đó là một thiếu niên và một thiếu nữ.

Vầng trán thiếu niên rất anh khí, dáng vẻ chừng mười lăm mười sáu tuổi, thiếu nữ thì nhỏ tuổi hơn một chút, mày thanh mắt đẹp, khí chất dịu hiền.

Nếu có cựu thần Đại Lê ở đây, nhất định sẽ kinh hô một tiếng: Thái tử.

Thiếu niên thiếu nữ này, chính là Thái tử Chu Từ và Thái tử phi Minh Uyển.

Sau khi kinh thành mở cổng thành đầu hàng, những quan viên võ tướng ra quyết sách đầu hàng kia rốt cuộc vẫn còn một tia hổ thẹn cuối cùng, không bắt Sùng Chính và Thái tử đưa đến trước mặt Thuận quân.

Trước khi Sùng Chính treo cổ tự sát đã lệnh Hoàng hậu tự vẫn, chém công chúa, nhưng sau đó lại gọi Chu Từ tới, để hắn ta thay trang phục bình dân, nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn.

Có thể là do đã hoàn toàn tuyệt vọng với vương triều, trước lúc chia tay, Sùng Chính cũng không yêu cầu Chu Từ xuôi nam kế vị, mà chỉ bảo hắn ta rời khỏi Kinh thành, mai danh ẩn tích, quên đi tất cả mọi chuyện trong cung.

Khoảnh khắc đó, Chu Từ chỉ cảm thấy như bầu trời sụp đổ, sau khi rơi lệ chia ly Sùng Chính, Chu Từ dẫn theo Minh Uyển, lén lút thay đổi trang phục bình dân, nhân lúc hỗn loạn chạy ra khỏi Hoàng cung, trốn ở trong nhà tiểu quan hầu cận Đông cung.

Cái gọi là tiểu quan hầu cận Đông cung, chính là quan viên cùng đi học với Thái tử trong Đông cung, là cận thần của Thái tử.

Người này nhưng thật sự là trung thành tuyệt đối, bất chấp mạo hiểm diệt môn khi bị phát hiện ra việc chứa chấp Thái tử tiền triều, thu nhận Chu Từ cùng Minh Uyển.

Cứ như vậy, mặc dù mỗi ngày Chu Từ cùng Minh Uyển vẫn phải nơm nớp lo sợ, nhưng cuối cùng cũng có một chỗ nương thân.

Nhưng không qua bao lâu, đại tướng quân Thuận quân Lưu Tông Mẫn bắt đầu tra tấn đòi quyên toàn thành, cơ hồ là chiếu theo danh sách Lại bộ để bắt người.

Ban đầu là vương hầu huân quý, đại thần Nội các, sau đó mở rộng ra đến đại quan tứ phẩm, ngũ phẩm.

Cuối cùng, đến cả tiểu quan cửu phẩm như hầu cận Đông cung cũng không buông tha.

Vơ vét hầu cận Đông cung đến ba ngàn lượng.

Sùng Chính là một Hoàng đế nghèo, Chu Từ là một Thái tử nghèo, hầu cận Đông cung cũng là một chức vị nước trong”, bổng lộc ít đến đáng thương, ban thưởng cũng chỉ là tượng trưng cho một ít vào ngày lễ tết, trong nhà bần hàn, lấy đâu ra ba ngàn lượng?

Thế là, tên hầu cận Đông cung này, liên bị đánh chết tươi ở trong chiếu ngục.

Hầu cận rất trung thành, đến chết cũng không khai ra Chu Từ tôn tại để đổi lấy cơ hội sống sót.

Lại qua vài ngày sau đó, một đám Thuận quân lại xông vào trong nhà hầu cận Đông Cung, sát hại toàn bộ một nhà bảy mạng người cả già lẫn trẻ của hầu cận Đông cung rồi cướp đi tất cả tiền tài cùng lương thực.

Chu Từ cùng Minh Uyển cạn kiệt đồ ăn, sau khi nhịn đói hai ngày, không thể không ra ngoài tìm kiếm chốn ẩn thân mới.

Hai người may mắn tránh đi một đội rồi lại một đội Thuận quân tuần đêm, đi tới trước cổng một trạch viện trông rất khí phái, chữ trên tấm biển trước phủ đã bị đập bỏ, chỉ còn lưu lại bốn vết mờ mờ có thể phân biệt ra bốn chữ: Gia Định Bá Phủ.

Chỉ chốc lát sau.

Khi Chu Khuê đang nằm rên hừ hừ trên giường trông thấy hai người Chu Từ và Minh Uyển, ông ta lập tức mừng rỡ như điên.

Chu Khuê, phụ thân của Chu hoàng hậu, nhạc phụ của Sùng Chính, cũng chính là ngoại tổ phụ của Chu Từ.

Không sai, chủ nhân của Gia Định Bá Phủ này chính là Chu Khuê, cái vị thần giữ của khóc lóc than chết than sống cũng chỉ bằng lòng quyên năm mươi lượng bạc khi Sùng Chính hiệu triệu quyên bạc, sau đó Chu hoàng hậu bất đắc dĩ âm thầm đưa cho ông ta một vạn lượng để ông ta quyên, ông ta lại khóc lóc kiếm năm ngàn lượng kia.

Kinh thành lớn như vậy, Chu Từ rời khỏi nhà hầu cận, nghĩ tới đầu tiên chính là ông ngoại của mình.

Nhưng mà, nguyên nhân khiến Chu Khuê mừng rỡ như điên, không phải là niềm vui khi nhìn thấy “cháu ngoại”, mà là ông ta nhìn thấy cơ hội nhận lại gia tài mà mình đã bị vơ vét đi.

Lưu Tông Mẫn tra tấn đòi quyên, tất nhiên là không thể bỏ qua vị “Quốc trượng” tiền triều này.

Sau một phen tra tấn, Chu Khuê không chịu được đau đớn, nhanh chóng khai ra nơi giấu bạc trong nhà.

Ban đầu khi Sùng Chính hiệu triệu quyên bạc chống lại Thuận quân, Chu Khuê chết sống cũng chỉ bằng lòng quyên ra năm mươi lượng bạc, kết quả vừa bị Lưu Tông Mẫn tra tấn một hồi, toàn bộ ba trăm vạn lượng bạc trong nhà ông ta đã được đem ra “quyên” sạch.

Ba trăm vạn so sánh với năm mươi, một phe là địch nhân vong quốc, một phe là “con rể con gái” mình. Cái gì gọi là báo ứng, cái này liên gọi là báo ứng.

Nhưng nếu nhìn một cách tổng thể, hành động của Chu Khuê chẳng qua cũng chỉ là một ảnh thu nhỏ của vương hầu huân quý, văn võ bá quan trong Kinh thành mà thôi.

Quyên sạch gia tài, nỗi đau trong lòng Chu Khuê còn đau đớn kịch liệt hơn cả nỗi đau trên da thịt.

Bạc, chính mà tính mạng của ông ta.

Kết quả lúc này, Chu Từ xuất hiện.

Đây là gì?

Cháu ngoại sao?

Không không không!

Đây là công lao sống, là cơ hội tranh công với Thuận quân để lấy lại gia tài.

Chu Khuê chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, vụt bò dậy từ trên giường nhanh như một làn khói, chỉ vào Chu Từ cùng Minh Uyển, hét to với gia đỉnh: “Mau mau mau, mau bắt bọn chúng lại!”

Gia đinh hai bên cũng không biết rõ thân phận của Chu Từ và Minh Uyển, lập tức tiến lên nhấn hai người không có chút sức lực phản kháng nào xuống.

“Ngoại tổ, ngài... Ngài, đây là vì sao?” Sắc mặt Chu Từ đại biến, sợ hãi kêu lên.

“Ngươi không được phép gọi ta là ngoại tổ.” Hai mắt Chu Khuê tỏa sáng, chỉ vào Chu Từ nói: “Ngươi chính là dư nghiệt tiền triều, nếu ta không bắt ngươi đưa quan, ta khó mà bảo toàn tánh mạng.”

“Không... Không, ta đi ngay bây giờ, ngài đừng bắt ta...”

Chu Từ bị dọa sợ đến mặt không còn chút máu, hắn ta còn quá trẻ chưa trải qua bao nhiêu việc đời, có thế nào hắn ta cũng không thể ngờ rằng, Chu Khuê vừa thấy mặt đã muốn bắt mình lại.

“Cầu xin ngài, đừng bắt ta ~”

“Ta đảm bảo sẽ không nói ra chuyện ta từng tới đây, sẽ không liên lụy đến ngài, ngoại tổ, cầu xin ngài ~”

Chu Từ đau khổ câu xin, chỉ là hắn ta cũng không biết là, Chu Khuê căn bản không phải là sợ việc bị liên lụy gì đó, mà là muốn bắt hắn ta tranh công.

Bắt lấy Thái tử tiên triều, đặt ở triều đại nào cũng là một công lớn.

Chu Khuê làm sao có thể để hắn ta nhiều lời, ông ta lập tức phân phó gia đinh bịt miệng hắn ta và Minh Uyển lại, sau đó nhét vào xe ngựa, rồi vội vội vàng vàng tiến vê phía phủ Thừa tướng.

Dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của ông ta, nào còn có vẻ gì là tổn thương sau khi bị đánh đập tra tấn ở chiếu ngục nữa, cả khuôn mặt ông ta hưng phấn đến đỏ bừng.

Chu Từ nằm trong xe ngựa sắc mặt trắng bệch, trong lòng tràn đầy sợ hãi, lại có chút ngơ ngẩn, hắn ta vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng ngoại tổ của mình lại chính tay bắt mình đưa đi quan phủ, còn Minh Uyển thì khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi đến thất sắc, toàn thân đều đang run rẩy.

Hai người nhìn nhau, nước mắt chảy dài.

Xe ngựa lao nhanh xóc nảy không ngừng, gió lạnh thông qua màn cửa lay động thổi vào khiến cơ thể cả hai người lạnh buốt, giống như rơi vào hầm băng.

Rơi vào trong tay Thuận quân thì chỉ có một con đường chết mà thôi, nếu được chết một cách dứt khoát thì còn tốt, nói không chừng là sẽ phải bị tra tấn giày vò đến chất.

Trăm ngàn năm qua, chưa từng ngoại lệ.

Nhưng mà đúng lúc này, gió lạnh thổi vào từ màn cửa đột nhiên dừng lại, ngay cả xe ngựa xóc nảy cũng không còn ác liệt như trước.

Chu Từ ngẩng đầu lên xem xét, tức thì trợn tròn hai mắt.

Ở nơi màn cửa, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một người.

Người này mặc một thân áo gai vải thô, ngồi phía sau màn cửa, eo lưng thẳng tắp, ánh mắt u tối đánh giá hắn ta một chút, lắc đầu thất vọng nói: “Đầu rồng không ánh sáng, khí số Đại Lê này, suy cho cùng cũng đã cạn rồi.”

Nói xong, người nọ thở dài một hơi, đưa tay kéo ra miếng vải đang bịt miệng Chu Từ, hỏi: “Ngươi chính là Thái tử tiên triều, Chu Từ?”

Chu Từ không dám làm ầm lên, vội vàng gật đầu.

“Ngươi muốn sống không?” Người nọ lại hỏi tiếp.

Chu Từ lại gật đầu liên tục.

“Rất tốt, nhưng cái giá phải trả là, từ nay vê sau ngươi sẽ quên hết tất cả, từ thân phận, địa vị, vinh hoa phú quý, thậm chí là tên của mình, ngươi sẽ phải sống cuộc đời của một người khác, ngươi còn bằng lòng không?”
Bình Luận (0)
Comment