Chương 536 - Còn có thể cứu không?
Chương 536 - Còn có thể cứu không?Chương 536 - Còn có thể cứu không?
“Sống cuộc đời một người khác?” Khuôn mặt Chu Từ lộ vẻ nghi hoặc, không rõ ràng cho lắm.
“Đúng, một người khác.” Người nọ nghiêm túc gật đầu, giọng điều từ tốn bình thản, mang theo lực lượng thần bí thay đổi trời đất.
“Là... Là ai?”
“Người bình thường.”
“Bách tính sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ta, ta là Thái tử” Chu Từ do dự, Thái tử một triều địa vị cao quý, cho dù là nước mất nhà tan, cho dù là phụ hoàng lâm chung nhắc nhở, hắn ta cũng chưa từng chân chính nghiêm túc suy xét, mình có muốn trở thành một người dân bình thường hay không.
“Ngươi được lựa chọn, nếu ngươi không muốn, cứ coi như bản tọa chưa từng tới.” Người nọ nhún vai, tỏ ra vẻ mặt ngươi muốn sao cũng được.
“Ngươi... Ngươi là ai?” Chu Từ không muốn cứ như vậy mà đưa ra quyết định, cho dù quyết định này nghe có vẻ như là ít nhất cũng có thể giúp mình sống tiếp.
“Bản tọa Thanh Ngưu Đại Tiên.”
“Thanh Ngưu Đại Tiên?” Ánh mắt Chu Từ lập tức sáng lên, giống như là túm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Ta biết ngài, đại tiên thân thông quảng đại, van cầu đại tiên... Ngài đưa ta đi Nam Đô, chờ ta kế vị ở Nam Đô, ta nhất định hạ chiếu để mỗi một châu phủ ở Giang Nam đều lập miếu cho ngài, bất kể ngài muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngài.”
Từ sau khi Chu Từ được lập thành Thái tử, Sùng Chính đã sắp xếp cho hắn ta rất nhiều lão sư có danh vọng và các tử đệ thế gia cùng học.
Thông qua miệng các tử đệ thế gia, hắn ta biết được Thanh Ngưu Đại Tiên tồn tại.
Cũng có hơn một lần nảy sinh ý định đi miếu Thanh Ngưu tiên nhân cầu phúc cho Đại Lê.
Đáng tiếc thân phận Thái tử tôn quý, muốn cầu phúc cũng chỉ có thể đi Đạo quan cùng chùa Phật hoàng gia, đi tế bái dã tiên, không ra thể thống gì, càng không phù hợp với quy định của tổ tiên, cho nên vẫn luôn chưa thể làm được.
Vạn vạn chẳng thể ngờ rằng, Thanh Ngưu Đại Tiên lại xuất hiện vào lúc mình gặp nạn.
Nhưng mà Tần Hà lại trực tiếp đánh tan hy vọng của hắn ta: “Đừng phí tâm tư nữa, Đại Lê ngươi đã hết khí số rồi”
“Không, Đại Lê ta còn có một nửa Giang Nam, còn có hùng binh cửu biên, còn có hơn phân nửa quốc thổ, hơn nữa Nam Đô còn có nguyên vẹn nha thự lục bộ do Thành Tổ để lại, ta chỉ cân đến Nam Đô liền lập tức có thể kế vị. Lý Sâm vô đạo, tuyệt đối không phải nhân quân, hắn không xứng.” Chu Từ kích động lắc đầu.
Tần Hà nhìn người thanh niên mang vẻ quật cường trước mặt, trong lòng có ngàn câu vạn lời. Đại Lê ngươi bản đại tiên đã lôi kéo N lần, nhưng bất kể bản đại tiên lôi kéo bao nhiêu lần, các ngươi cũng có bản lĩnh trả lại cả gốc lẫn lãi.
Kim long Đại Lê ngươi cũng không có dấu hiệu khôi phục uy chấn nào dù chỉ là một chút kể từ khi mãng xà khí vận của Đại Thuận suy yếu, trái lại còn tiếp tục suy sụp đến điểm giới hạn tan vỡ hoàn toàn, bản đại tiên cũng không có cách nào.
Cuối cùng, cái gọi là một nửa Giang Nam của ngươi, chính là địa bàn của đảng Đông Lâm người ta, ngươi đi, chỉ sẽ thảm hại hơn cha của ngươi mà thôi.
Cho nên... Đại Lê ngươi đã không còn giá trị nào để cứu giúp nữa.
Sẽ chỉ là càng đỡ càng loạn, càng khiến thời gian loạn thế kéo dài lâu hơn.
Cho ngươi giữ một cái mạng, đã là nể mặt cha ngươi thẳng thắn cương nghị rồi.
Nhưng mà, Tần Hà có thể nói những lời này với hắn ta sao?
Tất nhiên là không thể, bởi vì không thể nói, nói cũng không có chút ý nghĩa nào, thậm chí hắn ta cũng không thể nào hiểu được.
Thế là lời đến khóe miệng, Tần Hà tức giận trực tiếp nói một câu: “Đại Lê ngươi liên quan quái gì đến lão tử, mau chọn đi, dài dòng nữa thì ngươi cứ trực tiếp nói với Lý Sấm rằng ngươi muốn đi Nam Đô kế vị, xem hắn ta có đồng ý hay không.”
Một câu nói móc lập tức khiến Chu Từ mặt xám như tro tàn.
Kỳ vọng rất tốt đẹp nhưng hiện thực lại lạnh lẽo nhưng băng.
Trong đầu hắn ta hiện lên khuôn mặt của Sùng Chính trước khi từ biệt, hối hận, phẫn nộ, càng nhiều hơn chính là tuyệt vọng, thậm chí ông ấy còn không nhắc tới một chữ về việc đi tới Nam Đô kế vị, mà chỉ bảo mình mai danh ẩn tích sống sót.
“Tiên nhân, vậy nhà bách tính đó ở đâu?”
Lúc này, thiếu nữ Minh Uyển nhút nhát e dè hỏi một câu, trong ánh mắt long lanh tràn ngập khát vọng với cuộc sống.
Tần Hà nhìn về phía thiếu nữ, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: “Ở một nơi rất xa”
“Nơi đó... Có tốt không?” Thiếu nữ lại hỏi.
Tần Hà khẽ cười nhẹ: “Nơi đó có một vùng đất đai màu mỡ rộng lớn, mưa thuận gió hoà, nơi đó còn có cây mơ thành rừng, mùi rượu thơm nức mũi.”
“Giá giá ~”
Chu Khuê đánh xe ngựa một đường phi nước đại, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa phủ Thừa tướng.
Ông ta vốn là thế gia hộ nhỏ ở địa phương, tính toán tỉ mỉ chỉ li, từ khi nữ nhi tuyển tú được nạp làm Vương phi Sùng Chính liền trở nên giàu có.
Sau khi Sùng Chính kế vị, ông ta càng trắng trợn vơ vét của cải, trong một thời gian ngắn đã trở thành phú hộ nổi danh Kinh thành.
Nhưng mà Chu Khuê gia đạo ôm giữ tiền tài, bị móc bạc trong túi ra, thực sự còn khó chịu hơn cả việc róc xương lóc thịt ông ta.
Sau khi bị mất hết gia sản, Chu Khuê đã đau đớn đến không muốn sống nữa.
Nhưng bây giờ, ông ta lại có hy vọng bắt đầu lại từ đầu, một đường không kịp chờ đợi, con ngựa đã bị ông ta quất đến hí lên không ngừng, chỉ muốn nhanh chóng đi tới phủ Thừa tướng.
Trên đường đi, ông ta đã nghĩ kỹ lời giải thích.
Mục tiêu chỉ có một, lấy Chu Từ và Minh Uyển đổi lại số gia tài đã bị quyên đi.
Lưu Tông Mẫn nói không giữ lời, nhưng Thừa tướng Lý Nham lại là một trong số ít quan nói lời giữ lời trong Thuận quân, chuyến này ông ta có niềm tin rất lớn rằng mình có thể đổi về gia tài, cho dù không phải toàn bộ, chỉ là một phân cũng đã rất tốt.
Nhưng ông ta không biết là, Lý Nham mà ông ta tin tưởng vào lúc này đang bị giam lỏng trong phủ, mà trông coi trạch viện, chính là thân binh của Lý Sấm.
“Người nào?”
Trong đám thân binh trông giữ, Bả tổng là một thanh niên môi rất mỏng, ánh mắt vừa sắc bén vừa âm u lạnh lẽo, từ xa đã giơ tay cản lại xe ngựa Chu Khuê quát hỏi, gã tay vịn cán đao, vẻ mặt đề phòng.
“Tướng gia, tướng gia, tại hạ Chu Khuê, có chuyện rất quan trọng yêu cầu gặp Thừa tướng.” Chu Khuê kéo xe ngựa dừng lại, tiếp đó vội vàng nhảy xuống xe khom lưng cúi đầu, cung kính nói với Bả tổng thân binh.
“Là ngươi?”
Ánh mắt Bả tổng thân binh hơi sửng sốt, chỉ vào Chu Khuê: “Chu Khuê ngươi giỏi lắm, dám chống lại lệnh cấm đi đêm, ta xem ngươi là chán sống rồi.”
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta.”
“Đừng đừng đừng ~ đừng mà.”
Chu Khuê bị dọa nhảy dựng lên, cũng không dám thừa nước đục thả câu, hô lớn: “Ta bắt được Thái tử cùng Thái tử phi tiền triều, đặc biệt áp giải đến phủ Thừa tướng, ta là tới để lập công.”
“Cái gì, Thái tử tiền triều?”
Bả tổng thân binh nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, vội vàng hỏi: “Thái tử tiền triều hiện tại ở đâu?”
Từ sau khi Thuận quân công chiếm Kinh thành, Thái tử tiên triều đã không rõ tung tích, qua thời gian dài, trong quân đã có rất nhiều người suy đoán rằng hắn ta đã lên thuyền biển xuôi nam tiến về Giang Nam trước khi Kinh thành bị đánh chiếm.
Sấm Vương hạ mật chỉ, người nào có thể bắt được Thái tử tiền triều, tăng ba cấp quan, thưởng trăm vạn lượng bạc.
Không ngờ Chu Khuê lại bắt được Thái tử tiên triều, mặc dù không phải là do chính mình bắt, nhưng có thể nhận lấy Thái tử tiền triểu giải vào thiên lao cũng là một công lao không nhỏ.
“Ngay trong xe ngựa của ta, mời tướng quân xeml”
Chu Khuê như hiến bảo vật, tự mình dẫn Bả tổng thân binh tới trước xe ngựa, vén màn xe lên.
Nhưng mà cảnh tượng bên trong, lại khiến vẻ nôn nóng gấp gáp trên mặt Bả tổng thân binh như bị đóng băng lại.
Chu Khuê thì trợn to hai mắt, giật mình hô to: “Ôi, người đâu?”
Chỉ thấy bên trong thùng xe, hoàn toàn trống rỗng.
Cả toa xe vẫn hoàn hảo nguyên vẹn, nhưng hai người bên trong, đã biến mất.
“Ngươi dám trêu đùa ta?” Bả tổng thân binh chậm rãi quay người sang, ánh mắt nhanh chóng biến thành lạnh lẽo, giống như mắt rắn.
“Tướng gia.... Xin xin xin lỗi, hắn hắn hắn nhất định đã chạy mất rồi...” Sắc mặt Chu Khuê tái mét, lắp ba lắp bắp, tay chân luống cuống muốn giải thích.
Nhưng ông ta còn chưa nói dứt câu, liền thấy được trước mắt có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
Tiếp đó tâm mắt ông ta không ngừng quay cuồng, cuối cùng gương mặt nặng nề đập xuống trên nân đá xanh lạnh như băng.
Lọt vào trong tâm mắt, là một mũi đao đang nhỏ xuống từng giọt màu đỏ máu, đó là màu sắc của sinh mệnh.
Âm thanh lạnh như băng của Bả tổng thân binh vang lên: “Không sao, chính là kiếp sau, chú ý một chút ~”