Chương 537 - Công việc
Chương 537 - Công việcChương 537 - Công việc
Cùng lúc đó, bến tàu ngoài thành tây, trong một góc đường.
“Đánh cho tai”
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi!”
“Tiểu tặc!”
“Ngươi chết chắc rồi!”
Ba tên binh sĩ Thuận quân vây quanh một thiếu niên gầy yếu thượng cảng chân hạ cẳng tay, điên cuồng đấm đá.
Thiếu niên cũng không phản kháng, mà là cuộn thân thể lại, liều mạng bảo vệ đầu và những chỗ hiểm, mặc cho ba người hành hạ tra tấn mình.
Đối với kẻ lăn lộn đầu đường xó chợ mà nói.
Bị đánh, là một việc yêu cầu kỹ thuật.
Đại khái là có hai nội dung chủ yếu: Một là chớ phản kháng, hai là phải học được giả vờ.
Đầu tiên nói vê nội dung thứ nhất, chớ phản kháng.
Khi đối phương nhiều người và mình không còn hy vọng có thể chạy trốn, nhất định không nên phản kháng, cứ thành thành thật thật nằm xuống chịu đánh.
Bởi vì phản kháng phí công sẽ chỉ phải chịu thêm hành hung càng nghiêm trọng hơn, hơn nữa thời điểm phản kháng sẽ mở rộng sơ hở, rất dễ dàng bị đánh trúng chỗ hiểm dẫn đến trọng thương, hoặc thậm chí là ngỏm củ tỏi luôn tại chỗ.
Còn nếu ngươi giống như một bãi bùn nhão nằm trên đất, tả tơi vô dụng đến mức khiến cho kẻ tra tấn hành hạ đánh đánh một hồi, sẽ cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Như vậy thì đã đến thời cơ thích hợp.
Tiếp đó sẽ phải giả vờ.
Giả vờ như thế nào.
Nắm chắc thời cơ đúng lúc bắt đầu giả vờ, còn phải giả vờ giống thật.
Kẻ hành hung vừa ra tay, ngươi không thể giả vờ ngay, bởi vì thời gian quá ngắn sẽ để lộ.
Về phần làm sao giả vờ cho giống thật, để nói rõ điều này thì hơi dài dòng.
Đây là một việc yêu cầu kỹ thuật trong việc yêu cầu kỹ thuật.
Nói tóm lại, ai cũng sẽ có lúc gặp xui xẻo, học được chịu đánh, mệnh mới có thể vừa cứng vừa dài.
Bằng không vừa bị hành hung một trận ngươi đã ợ cái rắm, vậy thì đảm bảo ngươi sẽ không sống quá ba tháng trên đường phố trong thời đại loạn thế.
Hầu Tiểu Lục, cũng rất am hiểu việc bị đánh.
Hắn ta vừa nằm trên mặt đất mượn góc tường và tứ chi bảo vệ chỗ hiểm, mặc cho ba tên Thuận quân tra tấn hành hạ.
Vừa cắn rách đầu lưỡi để cho máu tươi chảy ra rôi ngậm trong miệng, đến khi cảm thấy đã đến thời điểm, hắn ta liền nhân lúc Thuận quân đá một cước về phía bụng mình, phun ra một búng máu.
Tiếp đó trợn ngược hai mắt, co giật mấy cái, cuối cùng là nín thở bất động.
Ba tên Thuận quân thấy thế, lại đá hắn ta thêm hai cước rồi đưa tay thăm dò hơi thở của hắn ta, nhận thấy đã không còn hơi thở, liền mắng chửi rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Hầu Tiểu Lục mới mở mắt thở dốc, run run rẩy rẩy vịn tường đứng lên.
Hắn ta đã không biết đây là lần thứ mấy mình bị hành hung, lại nhặt vê một cái mạng, nhưng thương thế hơi nặng.
Hai cú đá cuối cùng sau khi giả chết mặc dù đã giảm bớt lực, nhưng đều đá vào ngực.
Theo kinh nghiệm trước đó, Hầu Tiểu Lục biết ít nhất mình đã bị đánh gãy mất ba cây xương sườn, lồng ngực đau nhức.
Dựa vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn ta lau qua loa vết máu trên khóe miệng, rồi lấy từ trong ngực áo ra hai cái màn thầu bẩn thỉu, suy nghĩ một chút lại cất đi một cái, còn để lại một cái trộn lẫn với mùi tanh nồng trong miệng, ngấu nghiến nuốt xuống bụng như hổ đói.
“Lại bị đánh à?”
Đúng lúc này, một giọng nói thình lình vang lên ở phía đối diện.
Hầu Tiểu Lục bị dọa sợ đến run rẩy, vô thức tưởng rằng ba tên binh sĩ kia đi mà quay lại.
Nhưng sau khi mượn ánh trăng nhìn kỹ thì lại phát hiện, đó không phải là binh sĩ.
Mà là vị cao nhân kia.
Vị kia lại xuất hiện, ẩn dưới chân tường phía đối diện, giống như một cái bóng, im hơi lặng tiếng.
Nếu không cẩn thận quan sát kỹ càng, hoàn toàn không thể phát hiện ra hắn.
“Đúng vậy ~”
Hầu Tiểu Lục vội vàng nuốt xuống miếng màn thầu cuối cùng trong miệng, gật đầu nói.
Trực giác mãnh liệt nói cho hắn ta biết, vị cao nhân này e là đã ở đây từ lúc hắn ta bị đánh rồi.
Điều này làm cho hắn ta sinh lòng cảnh giác, bởi vì hắn ta thực sự không biết, vì sao vị cao nhân này cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình như vậy.
Mình chỉ là một tên ăn mày, trên người cũng không có khả năng chia cho hắn một nửa lượng bạc.
“Có nghĩ tới đổi một loại cách sống khác không?” Tần Hà nhìn Hầu Tiểu Lục, sâu kín hỏi.
Trực giác của Hầu Tiểu Lục là đúng, vào thời điểm Hầu Tiểu Lục bị dồn đến góc tường, Tần Hà đã ở đây.
Hắn đứng cách hơn mười bước, lẳng lặng “thưởng thức” cả quá trình Hầu Tiểu Lục bị hành hung và sự biểu diễn, còn có sự suy yếu và đói khát của hắn ta. “Đổi cách sống?”
Hầu Tiểu Lục lặp lại lời nói của Tần Hà, lắc đầu không hiểu.
Hắn ta chính là một con khỉ ốm, ăn bữa no bữa đói, muốn làm việc cũng không có sức lực, muốn nhập quân ngũ thì bị chê quá nhỏ gây, thực sự không nghĩa ra ngoài trộm cắp, mình còn có thể sống theo cách nào khác.
Tần Hà khẽ cười nhẹ: “Đi thẳng vào vấn đề đi, chỗ ta có một công việc chưa tìm được người phù hợp, nếu ngươi bằng lòng thì cho ngươi làm.”
“Công... việc?” Hầu Tiểu Lục hơi ngẩn ra, hai chữ này cách tâm mắt hắn ta quá xa, quá khó để ngước nhìn.
Không có bất kỳ một chủ gia nào sẵn lòng nhận một tên trộm làm việc cả.
“Thế nào, còn muốn suy xét thêm?” Tần Hà hỏi.
Hầu Tiểu Lục hơi ý động, thận trọng hỏi: "Bao ăn không?”
"Có thể ăn no." Tần Hà bất đắc dĩ cười.
"Vậy... Có tiền công không?" Hầu Tiểu Lục lại hỏi.
"Không có tiên công." Tần Hà lắc đầu.
'Xa không?”
"Ngay ở trong thành."
"Có thể làm bao lâu?"
Tần Hà trâm ngâm một lát, nói: "Công việc này hơi đặc biệt, một khi làm thì phải làm cả đời, không thể đổi ý."
"Nếu đổi ý sẽ thế nào?" Hầu Tiểu Lục hoang mang hỏi.
"Sẽ chết."
Hầu Tiểu Lục biến sắc, dừng một chút, hắn ta lại hỏi: "Có thể nói cho ta biết công việc phải làm là gì không?”
"Không thể." Tần Hà lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.
Hầu Tiểu Lục liền do dự, qua một hồi lâu sau, hắn ta mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Vậy ta có thể dẫn Anh Tử đi cùng không?"
"Anh Tử?"
"Chính là nữ nhi của ân nhân ta, nàng tên là Tú Anh, ngài đã từng gặp, ta có thể lấy phân ăn của ta cho nàng, ngài cho bao nhiêu cũng được." Hầu Tiểu Lục trông mong nói.
Đối với hắn ta mà nói, không quan tâm là làm gì, một công việc có thể ăn no cũng đã có lực hấp dẫn rất lớn.
Sống trong loạn thế thực sự rất khó, Hầu Tiểu Lục cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
Không bằng đánh cuộc một lần.
"Có thể." Tần Hà gật đầu. "Vậy khi nào ta có thể bắt đầu làm việc?" Thấy Tần Hà đồng ý, đôi mắt Hầu Tiểu Lục hơi hơi sáng lên.
"Chưa biết chắc được, lâu thì vài tháng, ngắn thì ba năm ngày, trước lúc này, ngươi cần phải chuẩn bị trước một chút." Tần Hà cười thần bí.
"Chuẩn bị cái gì?"
Trái tim Hầu Tiểu Lục đập nhanh, lăn lộn trên đường phố nhiều năm, năng lực phân biệt và khả năng phỏng đoán của hắn ta vượt xa bạn bè đồng trang lứa.
Công việc thần bí này, nhất định là một cuộc đánh cược.
"Ta phải đổi khuôn mặt cho ngươi." Tân Hà nhếch miệng nở nụ cười.
Vừa dứt lời, Hầu Tiểu Lục đột nhiên không có dấu hiệu nào báo trước, mắt tối sầm lại, ngất đi.