Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 538 - Ngự Giá Thân Chinh

Chương 538 - Ngự giá thân chinh Chương 538 - Ngự giá thân chinhChương 538 - Ngự giá thân chinh

Trở lại bên phía Thuận Đế.

Ngay khi biết tin bảy ngàn vạn lượng vàng bạc đột nhiên biến mất, Lý Sấm chấn động đến giật nảy cả mình, vội vàng tự mình đi xem xét, còn tra tấn mười tên binh lính trông coi kho bạc.

Kết quả lấy được tin tức càng thêm chấn động.

Bảy ngàn vạn lượng vàng bạc kia là mất vào thời điểm khi chuyến vận chuyển trở vê sắp kết thúc, thời gian giữa hai đội xe vận chuyển bạc trước sau chỉ cách nhau chừng một nén nhang.

Nói cách khác, toàn bộ thời gian bảy ngàn vạn lượng vàng bạc này biến mất không đến một nén nhang.

Thời gian ngắn ngủi như vậy, đã không phải là lực lượng phàm nhân có thể làm được.

Đừng nói là biến mất không một tiếng động, cho dù là ngươi dùng một con thuyền cộng thêm mấy trăm người, muốn vận chuyển hết số vàng bạc này đi cũng phải mất thời gian nửa ngày.

Đáp án rõ ràng khiến sau lưng Lý Sấm bốc lên từng trận khí lạnh.

Nam chinh bắc chiến mười mấy năm, đến khi trở thành người đứng đầu nghĩa quân, mặc dù Lý Sấm thích rượu như thích mạng, nhưng ông ta không phải người tâm thường.

Trái lại, thời điểm tỉnh táo Lý Sấm vô cùng nhạy bén, bằng không ông ta cũng đã sớm chết trên chiến trường Thiểm Cam không biết bao nhiêu lần rồi.

Trực giác mãnh liệt nói cho ông ta biết, Kinh thành đúng như lời của Tống Hiến Sách, đã trở thành bức tường nguy hiểm.

Lưu Tông Mẫn, A Kỳ Ca, A Kỳ Na chính là vết xe đổ.

Lý Sấm cũng thử vực dậy dũng khí, cổ vũ mình đừng sợ hãi, bản thân mình đã bắt đầu có khí vận gia thân, là thiên hạ chi chủ, không dễ dàng bước theo gót ba người kia như vậy.

Nhưng cuối cùng vẫn không kiêm nổi khi Tống Hiến Sách cứ nhắc nhở bên tai không ngừng.

Lê Kinh nguy hiểm!

Lê Kinh nguy hiểm!

Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổi

Nghe nhắc nhở càng nhiều, dũng khí trong lòng Lý Sấm cũng liền tụt xuống, ba tên kia ai cũng có thực lực mạnh hơn mình.

Nửa đêm chợp mắt ngủ, nhắm mắt lại liền mơ thấy đầu mình bị đánh nổ, trắng đỏ bắn đầy khắp long ỷ.

Qua ngày hôm sau Lý Sấm không dám uống rượu nữa, lần đầu tiên triệu tập đám mưu thần võ tướng thủ hạ đến mở buổi chầu sớm.

Một đám văn thần võ tướng chưa từng nhận huấn luyện nghiêm túc nào về buổi chầu sớm, ồn ào nhốn nháo thảo luận mấy vấn đề không quan trọng, sau đó Tống Hiến Sách lại tiếp tục, cất cao giọng nói: "Bệ hạ, cửu biên chưa định, cựu tướng tiền triều ngang bướng ngu muội, tự nắm binh quyền, quả thực chính là họa lớn triều ta, thần tấu xin Bệ hạ ngự giá thân chinh, mau chóng bình định cửu biên."

Lời thỉnh tấu này, cuối cùng cũng nói đến trong lòng Lý Sấm.

Ngự giá thân chinh, bình định cửu biên.

Nghe đi, lý do này tốt hơn bao nhiêu so với cái gì "Khải hoàn hồi kinh" kia.

Đều là tạm thời rời khỏi Kinh thành, lấy danh nghĩa này, mới gọi là danh chính ngôn thuận.

Hơn nữa nó còn không chỉ là danh nghĩa, chuẩn xác mà nói hẳn là một mũi tên bắn hai con chim.

Không giải quyết được việc cửu biên tiếp nhận đầu hàng, đúng là tai họa tiềm tàng của Đại Thuận.

Tiến đánh để thúc đẩy đàm phán, mau chóng bình định cửu biên cũng là đại sự hàng đầu.

Rõ ràng là Tống Hiến Sách đã có sự chuẩn bị từ trước, y vừa lên tiếng liền có hơn một nửa mưu thần phụ họa, võ tướng thì càng không cần phải nói, có kẻ nào từ chối đánh trận đâu.

Kết quả là, dưới mục đích chung mà tất cả mọi người cùng hướng tới, Lý Sấm "biết nghe lời phải", chuẩn đề nghị của Tống Hiến Sách, đồng thời ra quyết định lập tức phát binh tiến lên phương bắc.

Về phần Kinh thành, ông ta cũng đã sắp xếp an bài xong, cũng không phải là cứ bỏ vỏ mà rời đi như vậy.

Đầu tiên là để lại năm vạn quân trấn thủ Kinh thành.

Thứ hai là lệnh Lý Nham xoa dịu lòng dân, tôn trọng tín ngưỡng dân chúng, xây dựng lại miếu Thanh Ngưu tiên nhân bị cháy.

Cứ như vậy, vào giờ ngọ, Lý Sấm tự mình dẫn năm ngàn ky binh đi trước lên phương bắc, còn lại ba mươi vạn đại quân theo sát phía sau, mục tiêu, thành Kế Châu.

Cùng lúc đó, Phách Châu.

Đại doanh Thuận quân trải dài, bao vây thành Phách Châu, tiếng hô giết rung trời.

Qua một hồi lâu sau, Thuận quân rút lui như thủy triều, để lại thi thể rải đây mặt đất.

Khắp đầu thành nghi ngút bốc lên khói lửa, rất nhiêu chỗ bị sụp xuống rồi lại được chắn lên lần nữa, sửa sửa lấp lấp, cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nhưng mà tường thành trông có vẻ lung lay sắp đổ như vậy, lại kiên cường chặn được hai mươi vạn đại quân Thuận quân vây công trong hơn một tháng.

Hơn một tháng trước Lý Sấm suất lĩnh quân chủ lực vòng qua Phách Châu tiến thẳng tới Kinh thành, nhưng đại quân mà Lý Sấm để lại vây thành vẫn có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Chủ tướng Hách Diêu Kỳ là đại tướng cầm binh chỉ đứng sau Lưu Tông Mẫn trong Thuận quân, thực lực trên dưới ngoại kình tam phẩm.

Phó tướng Cao Nhất Công cũng là một tên hãn tướng, cũng có thực lực đạt đến trình độ ngoại kình. Lý Sấm được trời ban khí vận, thực lực của tướng lĩnh thủ hạ cũng là càng đánh càng mạnh, tới tấp đột phá tới trình độ ngoại kình.

Mặc dù số lượng cường giả ngoại kình không nhiều bằng bên phía Thẩm Luyện, nhưng Thuận quân nhiều binh.

Hai vạn đại quân, cường giả nội kình nhiều vô số kể, con kiến nhiều hoàn toàn có thể cắn chết được voi.

Bỏ qua thực lực cá nhân, chính là súng lửa cùng đạn pháo cũng đã đủ khiến cho phía Thẩm Luyện không đỡ nổi. Nhất là súng chim và pháo tay, dù cho ngươi có thực lực nội kình đỉnh phong thì ăn một súng hoặc một quả pháo cũng phải bị thương, huống chi còn có thứ kinh khủng như pháo phích lịch, mỗi cá nhân đều có thể sử dụng.

Khác với Địch Lỗ am hiểu cung tiễn, Thuận quân thích sử dụng súng đạn hơn, mặc dù thao luyện không ra dáng, nhưng số lượng nhiều vẫn rất dọa người.

Không quan tâm ngươi là ngoại kình hay nội kình, rời khỏi sự bảo vệ của tường thành thì khả năng rất lớn là sẽ bị đánh thành tổ ong vò vẽ.

Chiến trường thời đại mạt pháp, thực lực cá thể rất quan trọng, nhưng số lượng quần thể càng quan trọng hơn.

Cho nên thành Phách Châu bị vây hãm hoàn toàn chặt chẽ.

Đầu thành, quân thủ thành vung tay tung hô, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Luyện lại lướt qua đại doanh ngoài thành, nhìn về phía phương bắc xa hơn.

Mặc dù thế cục Phách Châu xem như vững chắc, nhưng nơi đây đã thành tử cục, nơi có thể phá cục, chỉ có thể là Kinh thành.

Một ngày trước Ngụy Nguyên Cát đưa tình báo từ Kinh thành tới. Lưu Tông Mẫn đốt miếu Thanh Ngưu Đại Tiên. Thời điểm biết được tin này, cho dù là Thẩm Luyện có tính tình nghiêm túc cũng không khỏi cười to ba tiếng.

Hắn đau khổ chờ đợi hơn một tháng, rốt cuộc cũng đã nghe được tin tức hắn mong muốn.

Tên gia hỏa buông tay mặc kệ kia, cuối cùng cũng bị chọc tức.

Dường như là để đặc biệt xác minh cho sự trông đợi của Thẩm Luyện, một con chim bồ câu trắng vỗ cánh từ đằng xa bay tới, sà xuống đầu thành.

Mấy tên binh sĩ vội vàng chạy tới lấy ra một phong thư, trình lên cho Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện nhanh chóng mở ra, trên đó chỉ ghi bốn chữ: "Hổ đã rời ổi"
Bình Luận (0)
Comment