Chương 539 - Dạ tập đoạt thành
Chương 539 - Dạ tập đoạt thànhChương 539 - Dạ tập đoạt thành
Mấy ngày sau, trăng sáng sao thưa.
Một chi đại quân trên vạn người, ngựa đóng hàm, người ngậm thẻ, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng đi tới.
Mấy trăm trinh sát phía trước đi trước dò thám cho đại quân, gặp được thôn trại thì đều đi vòng qua.
Nếu là không thể vòng qua được thì giam hết toàn bộ thương nhân lưu động, kiệu phu đem theo quân.
Phía trước đại quân là một tướng quân có dáng người mập lùn mặc thiết giáp ngồi trên lưng một con ngựa cao to, oai phong lẫm liệt.
Đó chính là Đậu Lão Lục, một trong những môn đồ Thanh Ngưu đầu tiên, cũng là một tướng tài dân dần nổi lên ở tái ngoại.
Quân hắn thống lĩnh bởi vì có can đảm chủ động công kích Địch Lỗ, cho nên thu nạp được rất nhiều quân tinh nhuệ biên quân có thù hận sâu đậm với Địch Lỗ đến đầu nhập, một vạn quân không nhiều, nhưng lại hết sức sắc bén.
Càng quan trọng hơn là, Đậu Lão Lục cất lên tín ngưỡng Thanh Ngưu Đại Tiên trong quân đội, nơi nào đại quân cầm cờ đến, tất sẽ có miếu Thanh Ngưu tiên nhân "lưu động” đi theo.
Nhờ vậy, chi đại quân này cũng nhận được sự chiếu cố của Thanh Ngưu Đại Tiên, rất nhiêu người được truyền đạo truyền pháp.
Đây cũng là nguồn lực lượng khiến cho Đậu Lão Lục có can đảm chủ động tấn công Địch Lỗ, đồng thời đánh thắng nhiều bại ít.
Đây là một chi kỳ binh, cũng là thành quả mà Tần Hà có lòng trông hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um.
Vừa nghe được tin miếu Thanh Ngưu tiên nhân ở Kinh thành bị đốt, trên dưới toàn quân Đậu quân liền lòng đây căm phẫn, Đậu Lão Lục vung cánh tay hô một tiếng, liền nhập quan ngay trong đêm.
Bọn họ ban ngày ẩn náu ban đêm hành quân, hao tốn mấy ngày, một đường tiến về ngoại ô phía tây.
Lúc này, một tên trinh sát tiến lên phía trước đánh ra mấy dấu tay.
Đậu Lão Lục vội vàng giơ tay lên, đại quân thấy thế liên lần lượt truyền lại thủ thế, chậm rãi dừng lại.
Qua chốc lát, Đậu Lão Lục thúc vào bụng ngựa tiến lên phía trước, mười mấy tên thân vệ cũng đồng loạt cùng nhau đồng hành đi theo.
Toàn bộ móng ngựa của bọn họ đều được bọc một bao cỏ rất dày, giãm đạp trên mặt đất chỉ phát ra tiếng trâm đục khe khẽ.
Sau khi tiến lên mấy trăm bước, xuyên qua rừng cây.
Phía trước rộng mở quang đãng. Một tòa thành trì to lớn đang nằm trên đường chân trời phía xa, ánh lửa lấm ta lấm tấm phác họa ra hình dáng tráng lệ của nó.
Giống như một con cự thú, cũng giống như một mảnh vực sâu.
Đối diện với nó, cho dù Đậu Lão Lục nắm một vạn hùng binh trong tay, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút thiếu tự tin.
Đây chính là Quốc đô mà hai triều Nhung, Lê điều hành và quản lý gần trăm năm.
Là trái tim một vương triều, thậm chí là của cả Đông thổ.
Đậu Lão Lục chính là hậu duệ Thích Gia Quân, từng nghe các thế hệ trước từng đề cập đến sự thần thánh và phồn hoa của Kinh thành vô số lần.
Hắn đã từng vào Kinh thụ phong sau khi lập công ở đất Lỗ, cho nên cũng đã từng tận mắt chứng kiến nó.
Nhưng Đậu Lão Lục lại chẳng thể ngờ rằng, rời khỏi Kinh thành ngắn ngủi không đến hai năm.
Tối nay, hắn lại quyết định vận mệnh tòa thành này.
Thuận quân có năm vạn nhân mã trong thành, mà hắn chỉ có một vạn.
Đây là một cuộc đánh cược động trời.
Thành công, lưu danh thiên sử.
Thất bại, liên lụy cửu tộc.
Niêm tin vững chắc duy nhất trong lòng hắn, chính là Thanh Ngưu Đại Tiên.
Trận chiến này, hắn chiến đấu vì lòng trung thành với Thích Gia Quân, cũng chiến đấu vì tín ngưỡng của mình.
Thở ra một hơi dài, Đậu Lão Lục không tiếng động tiến lên phía trước, phất phất tay, mười mấy tên trinh sát được lệnh, nhanh chóng ẩn vào trong màn đêm phía trước.
Tiếp đó Đậu Lão Lục xoay người ẩn vào rừng cây phía sau, chờ đợi thời cơ.
"Canh ba sáng, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa, phòng ẩm phòng rét đi ~"
Thành tây, lão bang tử thất nghiệp hơn một tháng lại lần nữa gõ lên mõ trúc, tiếp tục canh tuân trên đường phố.
Mấy ngày trước, Thuận Đế ngự giá thân chinh rời khỏi Kinh thành, Thừa tướng Lý Nham tuyên bố Thừa tướng lệnh, trùng kiến lại nha thự Kinh thành, xoa dịu lê dân bách tính, khôi phục trật tự trong thành.
Cái thứ trật tự này, phá hoại thì dễ, lập lại thì khó, nhưng lại có thể thay đổi cảm nhận của dân chúng.
Cho nên nha thự trực diện với dân chúng tầng lớp thấp nhất được khôi phục đầu tiên.
Ví dụ như là tiếng trông canh phòng của Ngũ thành Binh mã ti này.
Toàn bộ Kinh thành chỉ có mười mấy người canh đêm lo liệu chuông sớm trống chiều, nhân số ít nên khôi phục càng nhanh, hơn nữa dân chúng toàn thành đều có thể nghe được, hiệu quả nhanh chóng.
Kết quả là lão bang tử thất nghiệp hơn một tháng, lại lân nữa cầm lên bát sắt Đại Thuận, cái này gọi là cháu ngoại thắp đèn lồng, chiếu theo lệ cũ. Thay đổi duy nhất, chính là tiếc nuối cái mố trúc lâu năm trước kia.
"Âm ầm ~ ~"
Đúng lúc này, một tiếng vang trâm nặng nề đột nhiên truyên vào trong tai lão bang tử.
Động tác gõ mõ của lão bang tử hơi dừng lại, ông ta không xa lạ gì với âm thanh này, trái lại, còn rất quen thuộc.
Đó là âm thanh vang lên khi một cánh cửa bên ngoài cùng hai cánh cửa bên trong cổng thành nặng vạn cân đồng thời được kéo lên.
Dĩ vãng đều là sau khi trời sáng mới được kéo lên.
Mà hiện tại, mới là nửa đêm canh ba.
Không quan tâm ai làm chủ kinh thành, hai thiết luật đều truyền từ đời này sang đời khác.
Sau khi cổng thành đóng lại, kẻ tự ý mở ra cổng thành, cả chủ cả tớ, tất cả đều coi là mật thám mà xử tội, trảm lập quyết.
Nếu như đồng thời mở ra toàn bộ cửa thành trong ngoài, coi là phản loạn mà xử tội, tru di tam tộc.
Một câu, bất luận là cánh cổng thành nào trong Kinh thành, cho dù có lệnh bài, vào đêm cùng lắm cũng chỉ có thể mở ra một cánh cửa chắn, nếu là cả hai cửa chắn đều mở ra, chính là nối thẳng ngoại thành nội thành, nếu quân địch mai phục ở ngay bên ngoài, thì sẽ có nguy hiểm ập vào thành.
Theo bản năng, lão bang tử nhanh chân bước gấp, tiến vào giao lộ.
Chỉ thấy cách xa hơn trăm bước, hai cánh cửa chắn cổng thành trong ngoài đều đã nâng lên, trên thành dưới thành đầy những bóng người mơ hồ, tất cả đều là hán tử mặc áo đen, thậm chí còn thấy được lờ mờ có thi thể nằm trên đất.
"Âm ầm ~ ~"
Tiếp sau đó, tiếng vang khẽ càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
Lân này không phải là tiếng vang phát ra từ cửa chặn nữa, mà là tiếng vó ngựa cùng với những bó đuốc đang dần dần sáng lên như đom đóm.
"Địch tập, địch tập!"
"Giết!"
Ngay sau đó, tiếng cảnh báo chói tai cùng tiếng la giết gân như là đồng thời vang lên.
Mấy hàng ky binh xông tới như sóng chiều, tuôn qua cổng thành đánh tới nội thành.
Người dẫn đầu cầm búa rìu trong tay, tựa như Ma thần.
"Cứu mạng!I"
Lão bang tử hoảng sợ đến trợn to mắt, hú lên quái dị một tiếng rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Xảy ra chuyện lớn! Quân binh biên giới đoạt thành, Đại Lê đánh trở lại rồi!
Trên thân bọn họ, chính là y giáp cửu biên của Đại Lê.
Kinh thành vừa mới buông lỏng một hơi, lại phải nghênh đón một trận náo động lớn lân nữa.
Lúc này, từ trên cao nhìn xuống, khí thế Đậu quân như vắt ngang trời, nâng cao vô số ánh đuốc tràn vào trong thành giống như thủy triều, sau đó nhanh chóng chia ra thành ba mũi, lao thẳng tới phủ Thừa tướng và bốn tòa quân doanh đông tây nam bắc của Thuận quân.
Tất cả, đều có dự mưu từ trước.
Hai tòa quân doanh Thuận quân tây nam nằm ở gần nhất cho nên gặp xui xẻo sớm nhất, binh sĩ còn đang trong giấc mộng thì thình lình nghe được tiếng giết rung trời, lập tức lâm vào hỗn loạn, không chờ bọn họ hiểu rõ thế cục, Đậu quân đã như sói như hổ phá vỡ cửa doanh tiến vào.
"Mười vạn biên quân vào thành bình định, đầu hàng không giết, đầu hàng không giết!"
Phía trước đại quân, mười mấy tên duệ sĩ Phi Ngư thân mặc Phi Ngư phục sáng loáng đồng thanh rống to.
"Mười vạn biên quân vào thành bình định!"
"Đầu hàng không giết, đầu hàng không giết!"
Đậu quân nghe vậy, cũng hô to theo sát phía sau.
Thuận quân liên càng trở nên hỗn loạn hơn, có người cầm lấy binh khí phản kháng, cũng có người quỳ xuống đất đầu hàng, còn có người che đầu xông loạn định liều mình xông ra.
Chẳng qua bao lâu, hai tòa đại doanh Thuận quân đã bị giết đến thây nằm đầy đất, máu chảy thành sông.
Những người còn lại hoảng sợ, thi nhau buông bỏ vũ khí quỳ xuống đất đầu hàng.
Đậu quân đoạt lấy vũ khí, để lại một nhóm trông giữ tù binh rồi tiếp tục đánh về phía hai tòa đại doanh Thuận quân đông, bắc.
Tranh thủ thời gian này, hai tòa đại doanh Thuận quân đông, bắc lúc này cũng đã phản ứng lại, đang nhanh chóng tiến về hai quân doanh tây, nam để trợ chiến.
Song phương gặp nhau giữa đường, lập tức bộc phát chiến đấu kịch liệt trên đường phố.
Đậu quân tinh hãn sắc bén, nhưng nhân số chỉ có hơn tám ngàn.
Chiến lực Thuận quân yếu hơn, nhưng nhân số đến hơn ba vạn.
"Giết!"
Đậu Lão Lục một ngựa đi đầu, dẫn theo thân vệ ra sức xông trận chém giết.
Đánh lén đoạt thành, yêu cầu phải đánh càng nhanh càng tốt, thời gian kéo dài càng lâu, đối phương càng dễ ổn định được trận tuyến.
Thuận quân không có kẻ nào có thực lực cao, làm sao có thể chống đỡ được Đậu Lão Lục, lập tức bị giết đến liên tục bại lui.
Nhưng Đậu Lão Lục có dũng mãnh đến thế nào thì cũng chỉ giết được một đường.
Giờ khắc này hai quân cũng đang trải rộng chiến đấu trên khắp đường phố trong Kinh thành.
"Phi Ngư Vệ, giết địch!"
Từ một ngõ hẻm trong góc phố nào đó, mấy chục tên Phi Ngư Vệ đột nhiên xuất hiện trên nóc nhà, tay câm cường nỏ, phóng một loạt mũi tên như mưa hoa lê bao trùm về phía Thuận quân.
Thuận quân lập tức ngã xuống giống như cắt lúa mạch.
Đậu quân thừa thế tiến lên.
Mà cảnh tượng như vậy, vẫn đang xảy ra không ngừng ở khắp nơi trong Kinh thành.
"Sưu!"
Một thanh tú xuân đao chém ngang qua, lập tức chém ngã một tên tướng lĩnh Thuận quân.
Đây là Ngụy Nguyên Cát xuất thủ, thực lực nội kình đỉnh phong của hắn trên chiến trường gần như là có thể vừa ra tay liền chém giết.
Nhưng đúng lúc này, sự trả miếng của Thuận quân cũng tới, súng chim, pháo tay, cung tiễn đồng loạt bao trùm về phía Ngụy Nguyên Cát, đánh tới gạch đá bay tứ tung.
Ngụy Nguyên Cát xoay người tránh né, chạy tới chỗ tiếp theo.
"Lê quân vào thành"
"Lê quân đánh trở lại!"
"Giết tặc, đuổi bọn chúng đi!"
Cũng vào lúc này, theo chiến sự càng lúc càng trở nên căng thẳng, có rất nhiều dân chúng cũng đã phản ứng lại, thi nhau gia nhập vào chiến đấu đánh Thuận quân.
Bọn họ ôm nỗi hận thù khôn cùng trong lòng, hô bè gọi bạn tập trung lại với nhau, từ mấy tăng đến mười mấy người, rồi từ mười mấy người lại nhanh chóng tăng trưởng đến trăm người, do môn đồ Thanh ngưu trong đó dẫn đầu.
Có thực lực giết địch trợ chiến, không có thực lực thì dẫn đường cho Đậu quân vào thành, bọc đánh Thuận quân đang cố sức chống cự.
Thời gian càng dài, người gia nhập vào lại càng đông, càng lúc càng thành quy mô.
Một canh giờ sau, Thuận quân dần dần chống đỡ không nổi, bắt đầu co vào.
Thuận quân bội bạc, những gì bọn chúng làm sau khi Kinh thành đầu hàng đã khiến toàn bộ người trong Kinh thành, từ quan viên phú hộ cho tới dân nghèo đều vô cùng căm hận.
Bị Đậu quân giết chết thì ít nhất còn có thể giữ lại hài cốt.
Nếu là bị bách tính trong thành căm thù đỏ mắt giết chết, thì đảm bảo là đến xương vụn cũng bị đập nát.
Chẳng mấy chốc, Thuận quân co vào đã biến thành tháo chạy, thời điểm khi chi Thuận quân đầu tiên mở ra cổng thành đông tháo chạy khỏi thành, đám Thuận quân còn lại liền hoàn toàn sụp đổ, thi nhau chạy thoát thân.
Đậu quân thấy vậy thì khí thế đại chấn, trong tiếng hoan hô của vô số dân chúng đã triệt để đuổi Thuận quân ra khỏi thành, thậm chí ky binh còn đuổi theo đằng sau bọn chúng đến hơn mấy chục dặm mới thu binh. Kinh thành, được giành lại trong một đêm.