Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 540 - Chương 540 - Tào Thị Tướng Môn

Chương 540 - Tào Thị tướng môn Chương 540 - Tào Thị tướng mônChương 540 - Tào Thị tướng môn

Ngày hôm đó, khi long kỳ Đại Lê cao cao tung bay trên đầu thành.

Cả tòa Kinh thành đều reo hò, bách tính thi nhau mở cửa nghênh đón "tự do" đã lâu, không ít người khoác vải điều đủ mọi màu sắc lên thân, thậm chí còn lấy cả pháo ra đốt.

Đồng thời, Đậu Lão Lục vẫn còn tiếp tục thanh trừ Thuận quân còn sót lại.

Có Phi Ngư Vệ và dân chúng trợ giúp, từng tên Thuận quân còn sót lại chưa kịp trốn ra khỏi thành đang lẩn trốn khắp nơi đã lần lượt bị tìm ra.

Trên hổ khẩu có vết chai thì quay đầu chính là một đao, những tên còn lại thì nhét vào trong ngục, nhân số tổng cộng hơn hai ngàn người.

Đậu Lão Lục dưới sự khuyên bảo của Ngụy Nguyên Cát, liên danh ban bố "Lệnh an dân" và "Lệnh giới nghiêm ban đêm, phái ra sĩ tốt tuần tra trên đường phố duy trì trật tự, thả quan viên và bách tính bị Thuận quân bắt ra, vào ngày hôm sau lại ban bố "Lệnh trưng dịch".

Cái gọi là trưng quân dịch, chính là chiêu mộ thanh niên trai tráng, tăng cường phòng thủ trong thành.

Giành lại được Kinh thành chỉ mới thành công một nửa, giữ vững Kinh thành, mới tính là thành công trọn vẹn.

Kinh thành bị giành mất, tất nhiên Thuận quân sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nếu như hai mươi vạn quân đồng thời phản công, chỉ dựa vào nhân mã của Đậu Lão Lục thì hoàn toàn không đủ nhìn.

Huyết chiến một đêm, nhân mã của Đậu Lão Lục có hơn ba ngàn binh bỏ mình, hơn hai ngàn binh bị thương, số lượng người còn có thể chiến đấu chỉ còn lại một nửa.

Nhưng thật đúng với câu nói kia: Nơi lòng người hướng vê, chỉ có đạo đức và nhân nghĩa.

Về phần đạo đức và nhân nghĩa này như thế nào, toàn bộ đều nhờ đến đồng hành làm nền tôn lên.

Lúc Hoàng đế Đại Lê còn tại vị, tiếng oán than của bách tính nổi lên khắp nơi, nhưng ít nhất thì vẫn có thể sống được.

Kết quả Thuận quân vừa đến, khá lắm, mặc kệ quân lính tra tấn đòi quyên, cướp đoạt, giết người, phóng hỏa, không ai quản thúc, thậm chí còn tổ chức phá đất xây dựng với quy mô lớn.

Bốn chữ: Không có đường sống.

Cả một tòa Kinh thành lớn như vậy, gần như là mọi nhà treo vải trắng, mọi hộ để tang.

Nhất là quan viên cùng phú hộ, bình thường bọn họ đều là nhân vật sống trong nhung lụa, bị Thuận quân dùng cực hình hầu hạ cộng thêm đòi hỏi và đe dọa không có bờ bến, trực tiếp chết ở trong lao một nửa. Một nửa còn lại hoặc là tàn phế, hoặc là bị hù dọa đến phát điên, có số ít may mắn nhặt vê được một mạng thì cũng là một đêm về đến trước giải phóng.

Cho nên sự sợ hãi và căm hận của trên dưới toàn thành đối với Thuận quân hoàn toàn không cần phải nói.

Đại Lê cùng lắm thì chỉ là kẻ xấu, còn Đại Thuận thì quả thực là một lũ ma quỷ ăn thịt người lấy da để trải ngủ.

Thế nên khi "Lệnh trưng quân dịch" vừa ra, bách tính toàn thành hưởng ứng nhiệt liệt.

Chỉ một ngày đầu tiên, Đậu Lão Lục đã chiêu mộ được đến hai vạn thanh niên trai tráng, trong đó có phần lớn là môn đồ Thanh ngưu cùng với binh tướng trước kia của Đại Lê, còn có rất nhiều gia đinh và người hầu nhà phú hộ.

Cả tòa Kinh thành rộng lớn với mấy trăm vạn sinh linh cùng chung chí hướng, quyết tử cũng không để cho Thuận quân lại đoạt được thành nữa.

Cùng lúc đó, tin tức Kinh thành được giành lại nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Kinh thành là một nơi có ý nghĩa tượng trưng hết sức đặc biệt.

Việc biên quân giành lại Kinh thành đã cho các quân đội Đại Lê còn đang chống cự ở khắp nơi một liều thuốc trợ tim.

Cũng làm cho binh tướng và thành trì lúc đầu hướng về Đại Thuận sinh ra lung lay trong lòng, dòng nước ngâm cuộn trào mãnh liệt.

Thuận quân tra tấn đòi quyên không chỉ ở Kinh thành, tướng lĩnh Thuận quân các nơi cũng đều học theo, bắt chước đập xương ép tủy, bòn rút cướp đoạt khắp nơi, rất nhiều địa phương bị tai họa đến mức không khác gì bị ngoại tộc xâm lấn, thậm chí còn có ba nơi xảy ra đồ thành.

Việc này khiến rất nhiều địa phương đầu hàng hối hận đến xanh ruột, vốn tưởng rằng đầu hàng có thể miễn tai ương, kết quả...

Còn câu "Nghênh đón Sấm Vương, Sấm Vương tới không cần nộp lương”, không sai, đúng là không cần nộp lương, bọn họ sẽ đến cướp đoạt, không chỉ cướp đoạt, mà còn bắt người cướp của, đốt giết, mặc kệ binh tướng gây tai họa.

Rất nhanh tòa thành trì đầu tiên làm phản quay đầu trở lại hàng ngũ đã xuất hiện.

Mùng sáu tháng giêng, Tri phủ Chân Định Thường Minh Lãng liên hợp tướng quân du kích Lý Duy Hùng, đánh đuổi ngàn binh Thuận quân, giành lại phủ thành Chân Định, nâng cờ quay đầu trở lại hàng ngũ.

Theo lời vẫy gọi này, Bình Sơn, Linh Thọ, Triệu Châu, Loan Thành cũng thi nhau hưởng ứng.

Ngày mùng mười tháng giêng, Tổng đốc thuỷ vận Hách Chính Nghiệp suất lĩnh hơn hai ngàn quân thủy vận quay đầu trở lại hàng ngũ, dưới sự phối hợp của Đồng tri Thương Châu Trọng Mậu Ngạn, chém giết tướng lĩnh Thuận quân trông giữ Thương Châu, tuyên bố giành lại Thương Châu.

Mười một tháng giêng, Tri phủ Thuận Đức Triệu Sâm liên hợp binh lính bản địa địa phương, chém giết ba trăm Thuận quân, tuyên bố quay đầu trở lại hàng ngũ, cùng ngày, Sa Hà, Nam Bình, Cự Lộc cũng đồng loạt hưởng ứng.

Mười hai tháng giêng, Tổng binh Lâm Thanh Tô Cảnh Huy suất lĩnh năm ngàn quân dưới trướng quay đầu trở lại hàng ngũ, đánh bại hai ngàn Thuận quân, giành lại phủ Lâm Thanh, đồng thời thừa thắng xông lên tiến đánh Thanh Hà.

Mười bốn tháng giêng, Vũ Thành, Bình Nguyên, Phụ Thành cũng quay đầu trở lại hàng ngũ. Mười sáu tháng giêng....

Thời gian lui trở về trước.

Kế Châu, thời điểm mà Lý Sấm nhận được tin tức Kinh thành rơi vào tay địch đã giật mình hoảng sợ như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lập tức nắm cổ áo tướng tháo chạy nhấc lên, rống to: "Dù là năm vạn con heo thì bọn họ bắt ba ngày ba đêm cũng không hết, các ngươi thì hay rồi, năm vạn binh thủ thành lại đánh mất Kinh thành chỉ trong một đêm, ta cần ngươi làm quái gì!"

Gầm thét xong ông ta trực tiếp đẩy tên tướng này cùng với một đám quân tháo chạy đang quỳ dưới đất ra ngoài, chém hết toàn bộ.

Tống Hiến Sách nghe được tin tức cũng là sợ hãi đến biến sắc.

Thuận quân ở Kinh thành thất bại quá nhanh, hoàn toàn là trở tay không kịp.

Chỉ cần bọn họ chống cự một hai ngày, quân chủ lực Thuận quân quay trở lại hỗ trợ, cho dù là một phần quay trở lại hỗ trợ cũng được.

Nhưng kết quả là, năm vạn người lại đánh mất cả tòa Kinh thành lớn như vậy chỉ trong một đêm.

Hơn nữa còn là bị một vạn người cướp đi.

Thừa tướng Lý Nham cũng bị vây hãm ở trong thành, không thể chạy ra.

"Bệ hạ, lập tức dẫn quân quay về, nhất định phải đoạt lại Lê kinh!" Tống Hiến Sách vội vàng nói.

Nếu để Kinh thành làm tấm gương thì sẽ gây ra ảnh hưởng cực kỳ mạnh mẽ, sự khống chế của Thuận quân đối với từng địa phương và các quan lại, tướng lĩnh đầu hàng còn rất yếu, một khi tin tức này lan tràn ra, phản loạt tất sẽ nổi dậy như ong vỡ tổ.

"Báo!" Đúng lúc này, có một khoái mã thám báo lớn tiếng truyền báo, quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm bệ hạ, có quân tình khẩn cấp!"

"Chuyện ở Kinh thành thì không cần nói nữa, biến đi!" Lý Sấm giận dữ, một cước đạp đổ bàn rượu trước mặt.

Tên thám báo kia giật mình, theo bản năng lùi về sau hai bước, nhưng y vẫn không rời đi, mà là nói với vẻ mặt sợ hãi: "Bệ hạ, quân tình không phải đến từ Kinh thành."

Lý Sấm ngẩn ra, Tống Hiến Sách sửng sốt.

Tiếp đó liền nghe thấy tên thám báo kia nói: "Cựu tướng tiền triều Tào Văn Chiếu suất lĩnh hai vạn ky binh từ Hỉ Phong Khẩu nhập quan, quân tiên phong chỉ còn cách quân ta hơn ba mươi dặm. Ngoài ra cháu trai hắn là Tào Biến Giao cũng suất lĩnh một vạn ky binh từ Sơn Hải nhập quan, cách quân ta một trăm sáu mươi dặm."

Thám báo nói xong, trong trướng Lý Sấm lập tức yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mưu thần võ tướng đều là sắc mặt đại biến.

Kinh thành vừa mới bị công chiếm, cái tên ruồi nhặng đáng ghét Tào Văn Chiếu đã xuất hiện ngay! Không chỉ hắn xuất hiện, mà cháu hắn, Tào Biến Giao, kẻ dũng mãnh nhất ba quân cũng nhập quan lần đầu tiên.

Ba vạn ky binhl

Tào thị tướng môn đây là đã móc hết cả tiền vốn.

Ba vạn ky binh đó đều là binh lính biên thùy, tuyệt đối không phải binh bình thường, mà hai chú cháu Tào thị này còn đều là ngoại kình.

Hơn nữa Tào thị tướng môn có sức ảnh hưởng rất lớn ở Liêu Đông và cửu biên, không bài trừ việc các tướng lĩnh cửu biên khác cũng sẽ xuất động.

Bốn chữ: Đại sự không ổn!

"Tặc mẹ nó, ky binh theo ta xuất kích, trẫm tiêu tuyến Tào Văn Chiếu trước, lại diệt Tào Biến Giao, đưa thúc cháu bọn họ đi Địa phủ đoàn viên." Lý Sấm giận dữ, ngay lập tức hạ lệnh.

Chúng tướng vội vàng ứng lệnh.

Sau nửa canh giờ, Lý Sấm suất lĩnh tất cả ky binh Thuận quân, tổng cộng hơn bốn vạn người xông thẳng về phía Tào Văn Chiếu.

Nhưng mà, tính toán của ông ta rơi vào khoảng không.

Tào Văn Chiếu đã từng ăn thiệt, cho nên hoàn toàn không chịu cứng đối cứng với ông ta.

Ky binh đối chiến, nếu là có một phương tận lực tránh né, trận chiến sẽ rất khó đánh.

Từ buổi trưa đánh đến khi trời tối, Lý Sấm căn bản không đánh được trận nào ra dáng, từ đầu đến cuối bị Tào Văn Chiếu nắm mũi chạy khắp nơi.

Không những không chiếm được lợi lộc gì, còn có một chi ky binh bị cái lão âm tệ Tào Văn Chiếu này mai phục, chết mấy trăm người.

Qua ngày hôm sau, song phương tái chiến.

Kết quả Tào Văn Chiếu vẫn không chịu tiếp chiêu, hai vạn ky binh ở ngay bình nguyên rộng lớn trước quan ải, ngươi đuổi ta lui, ngươi ngừng ta quấy nhiễu, ngươi lui ta đuổi.

Đấu pháp hoàn toàn là kiểu của đám Nhung tộc thảo nguyên kia, Thuận quân đánh mà thấy cực kỳ khó chịu, mặc dù gấp hai quân địch, nhưng cứ thế chẳng thể chiếm được bất kỳ lợi lộc gì, trái lại còn tổn thất hơn ngàn người.

Lý Sấm căm giận đến gầm thét liên tục, khó khăn lắm mới tóm được Tào Văn Chiếu, kết quả song phương chỉ đánh qua một chiêu, không còn Lưu Tông Mẫn trợ trận, chỉ có thể đánh tay ngang.

Ngày thứ ba, Lý Sấm xuất động bộ binh vây kín tứ phía.

Nhưng Tào Văn Chiếu cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, tối hôm trước đã âm thầm di chuyển chủ lực, chỉ để lại một nhóm nhỏ binh mã làm nghi binh.

Chủ lực mai phục ở bên cạnh, túm lấy bộ binh Thuận quân hung hăng cắn xé.

Khá lắm, hai vạn bộ tốt Thuận quân bị giết đến tơi bời hỗn loạn, thây ngang khắp đồng.

Nếu không phải hai ngàn ky binh Thuận quân kịp thời tiếp viện, nói không chừng hai vạn bộ tốt này đã là toàn quân bị diệt. Lý Sấm bị đánh đau chỉ có thể co trận hình lại, tiến bước nào, rào bước ấy, từng bước thu hẹp không gian hoạt động của Tào Văn Chiếu.

Nhưng mà đúng vào lúc này, chỉ quân đội do Tào Biến Giao suất lĩnh lại xuất hiện ở phía nam Thuận quân.

Lý Sấm như có gai sau lưng, chỉ có thể tạm thời chuyển từ tiến công sang phòng thủ.

Tuy tổng binh lực của ông ta nhiều, nhưng toàn bộ ky binh cũng chỉ có bốn vạn.

Chú cháu Tào thị lấy ba vạn ky binh bao bọc, còn không chịu cứng đối cứng, cuộc chiến này không có cách nào đánh.

Hai mươi vạn bộ binh ô ương ô ương một mảng lớn, nhưng hai chân khó địch nổi bốn vó, chẳng thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, nhất định phải sắp xếp điều chỉnh lại cẩn thận.

Cứ như vậy, bọn họ giằng co ba ngày, Lý Sấm rốt cuộc làm rõ được vấn đề.

Tiếp tục dây dưa sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ qua bảy tám ngày ngắn ngủi, phía nam đã liên tiếp xuất hiện quan lại, tướng lĩnh đã đầu hàng làm phản.

Việc này không nên kéo dài thêm nữa, Lý Sấm trực tiếp bỏ lại chú cháu Tào thị, chuyển trọng binh tiến về Kinh thành.

Một chiêu này quả nhiên nhận được hiệu quả.

Tào Văn Chiếu thấy Thuận quân chuyển hướng Kinh thành, lập tức phát binh tấn công như dự đoán. Mưu tính ngăn chặn Thuận quân.

Lý Sấm tập trung binh lực, đánh lui Tào Văn Chiếu, xem như lật ngược thế cờ.

Tào Văn Chiếu ăn phải thiệt thòi, đành phải hợp binh cùng Tào Biến Giao, đi theo cách xa phía sau Thuận quân, tiếp tục tìm cơ hội.

Điều này làm cho Lý Sấm vô cùng bực bội, tốc độ dẫn quân trở về cũng cực kỳ chậm chạp.

Đợi đến tám ngày sau ông ta đến dưới thành Kinh thành, phía nam đã lâm vào hỗn loạn, phản loạn trở thành thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Ngay vào lúc ông ta đang triển khai tư thế chuẩn bị quyết chiến một trận lớn với quân thủ Kinh thành và hai chú cháu Tào Văn Chiếu.

Tào Văn Chiếu lại làm ra một hành động bất ngờ khiến Lý Sấm chấn động hoảng sợ đến biến sắc.

Chú cháu Tào thị lại từ bỏ Kinh thành, suất quân cấp tốc xuôi nam, xông tiến vê Phách Châu ở phía nam.

Nơi đó là chiến trường với Thẩm Luyện!

Hai lão âm tệ binh lại cùng nhau, hai mươi vạn đại quân Phách Châu nguy hiểm!
Bình Luận (0)
Comment