Chương 542 - Thánh quân quy vị
Chương 542 - Thánh quân quy vịChương 542 - Thánh quân quy vị
Hầu Tiểu Lục há to miệng, muốn nói lại thôi.
"Tiến lên phía trước, đừng quay đầu lại." Tân Hà tùy ý phất phất tay.
Hầu Tiểu Lục gật đầu, kéo tiểu nữ hài đi vào hẻm nhỏ trước mặt.
Hẻm nhỏ u ám nhiễm sương tuyết đầu xuân.
Lạnh băng, ướt át.
Đầu bên này nó gắn liền với tên ăn mày thấp kém nhất trên đường phố Kinh thành.
Còn đầu bên kia nó lại gắn liền với Đế vương quân lâm thiên hạ.
Con đường phía trước hỗn độn, Hầu Tiểu Lục bước đi không quay đầu.
Mới mười sáu tuổi đời nhưng hắn ta đã nếm hét tình người ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay, cũng từng chứng kiến sự phồn hoa và suy bại trong nhân thế.
Không còn non trẻ, trái tim đã tang thương.
Thân lâm vào tuyệt cảnh, lòng vẫn còn lương thiện.
Vừa đi, Hầu Tiểu Lục vừa nghe thần âm vang vang của Tần Hà vang lên bên tai.
"Lần này đi, cả đời này ngươi sẽ không còn đường quay đầu lại."
"Đi ra khỏi hẻm nhỏ này, ngươi chính là người cô độc nhất thế gian này, ngươi không có tình thân, cũng không có bè bạn, mừng vui buồn giận của ngươi đều là chỗ dựa cho người khác leo lên"
"Ngươi sẽ trải qua cả đời không thể lường được lòng người cùng nhân tính."
"Từ giờ trở đi, ngươi khắc ghi quá khứ, nhưng ngươi lại quên hết tất cả mọi người, bao gồm cả tên của ngươi, ngươi sẽ không còn là chính ngươi, Hầu Tiểu Lục, đã chết đi như thế"
"Niệm tình thân ngươi gánh vác chức trách lớn, ta truyên cho ngươi ba thuật một đồ."
"Thuật thứ nhất là Đế vương tâm thuật, giúp ngươi chấp chưởng thiên hạ."
"Thuật thứ hai là thuật giải độc, bảo đảm thâm cung ngươi chu toàn."
"Thuật thứ ba là phương pháp dưỡng sinh, đảm bảo ngươi thọ phúc trăm năm."
"Một đồ là bản đồ hàng hải."
"Ngoài ra ta còn truyền cho ngươi một đạo chấp niệm, chấp niệm này là “Tâm niệm thâu tóm bảy châu, thôn tính ngũ hải'."
"Có thể làm được đến mức độ nào đều xem tạo hóa của ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Vừa dứt lời, trong mắt Hầu Tiểu Lục cùng tiểu nữ hài chậm rãi dâng lên một đám sương mù, hai người ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy trong đầu nhiều thêm rất nhiều thứ tốt, nhưng hình như cũng mất đi nhiêu thứ.
Theo bản năng, hai người quay đầu lại.
Chỉ thấy ở đầu ngõ phía sau, có một người mặc áo gai đang giậm chân, gắt gao ôm lấy lồng ngực mình, hơn nữa còn thấp giọng mắng cái gì đó. Dừng một chút, tiểu nữ hài nói: "Thái tử điện hạ, người kia thật kỳ quái."
"Hắn... Có vẻ là một tên ăn mày." Thiếu niên lắc đầu, quay người lại, lôi kéo tiểu nữ hài đi ra ngõ nhỏ.
Cái quay người này, chính là cái quay người hoa lệ nhất trong lịch sử Đông thổ từ thời đại thân thoại đến nay.
Vào thời khắc hơn hai trăm quan văn thân sĩ trông thấy thiếu niên và thiếu nữ đi tới, tất cả đều trợn tròn mắt, thực sự không dám tin vào mắt mình.
"Vi thần Lưu Văn Trung, bái kiến Thái tử điện hạ!" Có quan viên tuổi trẻ nhận biết Thái tử tức thì vui mừng khôn xiết, ngay lập tức quỳ xuống đất dập đầu.
"Thái tử điện hạ, là Thái tử điện hại"
"Vi thân Triệu Hưng Huy, bái kiến Thái tử điện hạt"
"Thảo dân Cổ Vân, bái kiến Thái tử điện hại"
"Mạt tướng Đậu Lão Lục, bái kiến Thái tử điện hạ!"
Quan văn thân sĩ sau khi phản ứng lại, cũng vội vàng thi nhau quỳ xuống đất như là sóng lúa đổ rạp.
Lúc này đã không còn ai để ý tới Huệ vương cùng Thục vương tranh vị nữa.
Thái tử Chu Từ, tiền Đế đích thân xác lập, vừa là đích tử, cũng vừa là trưởng tử, có nhiều danh hiền trữ trong triều, là lựa chọn cho vị trí quân vương không có bất kỳ vấn đề gì phải tranh cãi.
Dám có nửa câu úp mở phê bình, chính là loạn thần tặc tử, người người có thể tru diệt.
Chính quân vừa ra, Huệ vương và Thục vương liên thành chê cười.
Hai ngày sau, Hoàng Cực Điện.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuết"
Hai ban văn võ quỳ xuống đất dập đầu, cửu hô vạn tuế, âm thanh chấn động trời cao.
Cũng vào thời khắc này.
Kim long khí vận co đầu rút cổ trong một góc hoàng cung đã suy yếu đến mức sắp tan vỡ, toàn thân rực rỡ tỏa sáng.
Những nơi tia sáng đi qua, từng mảnh lân giáp đều ngưng lại thành chân thực, chiếu rọi lên gạch ngói khắp hoàng cung.
"Rống ~"
Nó ngửa mặt lên trời gào thét, duỗi ra hết mức, thần quang vạn trượng.
Còn có mây lành từ trên trời giáng xuống, vờn quanh thân nó. Cùng lúc này, mãng xà đen khí vận co cụm trong một góc uể oải suy yếu dưới thân quang chiếu rọi cũng từng khúc hóa thành tro tàn, biến mất không còn gì nữa.
Long ngâm cuồn cuộn khuếch tán ra như sóng triêu, quét sạch trời nam đất bắc.
Thánh quân quy vị, long khí hùng dũng mênh mông.
Đại doanh Thuận quân ngoài thành.
Không có dấu hiệu nào báo trước, Lý Sấm thình lình phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Một góc xó xỉnh trong thành, âm trạch quỷ quật.
Vô số yêu ma quỷ quái đang ẩn núp tranh nhau chạy thoát thân, kẻ yếu hóa thành sương khói ngay tại chỗ, cường giả chật vật trốn chạy.
Lò hỏa táng thành đông.
Tần Hà nhìn xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, nheo mắt, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng: “Chư quân, lại nghe long ngâm."
Rừng trúc ngoại ô.
Vương Bán Hạt bưng mắt lăn lộn dưới đất, gào khóc nói: "Mù rồi mù rồi, hiện tại mù thật rồi