Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 543 - Chương 543 - Không Có Việc Gì Cả Người Nhẹ Nhàng

Chương 543 - Không có việc gì cả người nhẹ nhàng Chương 543 - Không có việc gì cả người nhẹ nhàngChương 543 - Không có việc gì cả người nhẹ nhàng

“Gia, tâm trạng ngài không tệ nha."

Bên trong phòng thiêu thi, Vương Thiết Trụ châm cho Tần Hà một ly rượu, cười hỏi.

Thời gian trước Vương Thiết Trụ phát hiện, giữa hai đầu lông mày Tần Hà vẫn luôn có một tia ưu sầu, dường như là có chuyện gì đắn đo không thể đưa ra quyết định, đây gần như là cảm xúc nó chưa từng thấy trên mặt Tân Hà.

Nó từng nói xa nói gần hỏi thăm vài lần, nhưng Tần Hà không nói gì, hơn nữa còn ra ngoài thường xuyên, vừa biến mất chính là rất lâu.

Hôm qua Lamborgh mới từ huyện Phòng trở về, liền bị Tân Hà phái đi ra ngoài, nhiệm vụ là chở một đôi vợ chồng trẻ đi đến đất Lỗ, đi nhanh về nhanh.

Việc này làm cho Vương Thiết Trụ càng giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Mãi cho đến vừa rồi, Tần Hà lấy tay che mắt nhìn về phía Hoàng cung, nhìn nhìn, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt lên.

Trở vào phòng còn lấy ra đồ nhắm rượu, bảo mình cùng hắn uống một chút.

"Không có gì, chỉ là nhớ tới một chuyện vui vẻ." Tân Hà cười cười, một hơi uống cạn rượu mơ trong ly.

"Chuyện gì vậy?" Vương Thiết Trụ cực kỳ tò mò.

"Chính là rượu mơ này, không còn phải lo uống hết không còn được uống nữa rồi." Tân Hà bưng ly rượu lên, một lần nữa uống cạn ly rượu Vương Thiết Trụ vừa mới rót đầy, khen: "Rượu ngon, rượu ngon."

Nhưng mà Vương Thiết Trụ nghe xong lại càng chẳng hiểu ra sao.

Rượu này, có gì mà vui vẻ đến vậy?

Bình thường mà.

So với mấy trăm vò rượu ngon mỹ tửu mà Thẩm Luyện đặc biệt sưu tâm, khiến cho Lý Sấm mỗi ngày đều uống đến không tìm thấy phương hướng kia, cái rượu mơ này, còn kém xa.

"Tiểu Điêu đâu?" Dừng một lát, Tân Hà hỏi.

"A, nó... Nó vẫn đang ở trong sông." Vương Thiết Trụ hơi sửng sốt một chút, vội vàng trả lời.

"Bảo nó bắt cá đi, trưa nay ăn cá hấp ớt bằm, cay đặc biệt." Tân Hà phân phó.

Tâm trạng của Tần Hà tất nhiên là cực kỳ tốt.

Trò xiếc lấy báo đổi Thái tử, rốt cuộc có được hay không thì thực ra trước đó Tần Hà cũng không nắm chắc bao nhiêu.

Hắn chỉ xác định được một điều, đó là khí số Đại Lê thực sự đã hết.

Nếu không đổi người ngôi lên long ỷ, có trợ giúp thế nào cũng không dậy nổi.

Nhưng điều thực sự thúc đẩy Tần Hà làm ra hành động này, vẫn là Hầu Tiểu Lục người này.

Hầu Tiểu Lục là tín đồ cầu nguyện đầu tiên trong miếu Thanh Ngưu tiên nhân Kinh thành, vào đêm mà miếu vừa mới khai trương kia, Hầu Tiểu Lục đã ước nguyện muốn làm Hoàng đế. Chuyện này vào lúc đó chỉ bị xem là mộng tưởng hão huyền của một thiếu niên lòng tham không đáy.

Nhưng từ hiện tại đến xem, đó lại giống như là từ nơi sâu xa tự có thiên ý.

Nhìn lại vương triều đổi dời, Đông thổ, còn thiếu một vị Hoàng đế ăn mày.

Mà tất cả sự trùng hợp này đều tập trung ở trên người tên ăn mày Hầu Tiểu Lục này.

Là bắt đầu một cái chén, kết cục một sợi thừng?

Hay là kết cục một sợi thừng, bắt đầu một cái chén?

Không ai nói rõ được.

Đổi thành một người khác lên ngôi có được hay không Tần Hà không rõ, nhưng khi kim long khí vận đại phóng thần quang, Tần Hà liền hiểu rõ, Hầu Tiểu Lục, làm được.

Có lẽ là thiên ý, có lẽ là do thứ khác.

Nhưng những điều này đối với Tân Hà mà nói, đều không quan trọng.

Xuân có trăm hoa, thu có trăng; hạ có gió mát, đông có tuyết.

Nếu không có việc không đâu phải lo lắng bận tâm, thì chính là nhân gian mùa tốt lành.

Lo xong việc không liên quan tới mình, về sau cục diện rối rắm của vương triêu này liền không cần mình phải bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác nữa.

Không có việc gì cả người nhẹ nhàng, tâm trạng Tần Hà tất nhiên là vui vẻ.

"Tốt quá tốt quá, nếu như... Có thêm chút thịt bò cùng đậu phụ khô thì càng tốt hơn." Vương Thiết Trụ xoa xoa tay phụ họa.

Kinh thành bị vây hãm, toàn bộ dân chúng tràn vào trong nội thành, ngoại trừ lò hỏa táng thành đông cùng vài người sa cơ thất thế ở ngoại thành, bến tàu đã trở nên cực kỳ vắng vẻ.

Không mua được là một mặt, ra ngoài cũng trở thành một vấn đề lớn.

Lúc này lò hỏa táng thành đông đã không phải là lò hỏa táng thành đông của Đại Lê, mà là lò hỏa táng thành đông của Đại Thuận.

Không có cách, ai bảo lò hỏa táng năm ở ngoài thành chứ.

Chẳng qua trước kia là thế nào, hiện tại vẫn là thế đó, chỉ là người phân công thi thể đã từ Binh mã tỉ thành đông biến thành quân doanh Đại Thuận.

Còn những thứ khác, vẫn chiếu theo lệ cũ.

Quân Đại Thuận đi đến đâu cướp bóc đến đó, nhưng bọn họ có cướp đoạt như thế nào cũng không có hứng thú gì với một nơi vừa xúi quấy vừa lụi bại như lò hỏa táng.

Điều bất tiện duy nhất là không thể tùy ý đi ra ngoài, ít nhất thì không thể nghênh ngang đi ra ngoài.

Thời gian qua có thể nói là đã khiến Vương Thiết Trụ nén nhịn gân chết, miệng đã nhạt đến mức cảm nhận được vị giác của loài chim.

"Thịt bò sẽ có, đậu phụ khô cũng sẽ có, mấy ngày nữa thôi." Tân Hà cười cười.

"Gia, cái Đại Thuận này, thật sự sắp xong rồi?" Ánh mắt Vương Thiết Trụ sáng lên, cảm thấy hứng thú, hỏi.

Vương Thiết Trụ không thể nắm rõ chỉ tiết, nhưng nó có thể nhìn ra khuynh hướng của Tần Hà.

Khuynh hướng của Lục địa thần tiên đủ để quyết định rất nhiều chuyện.

"Không kém bao nhiêu đâu, nhẫn nại một chút.' Tần Hà gật đầu, dừng một chút, hắn nhìn về phía Vương Thiết Trụ, nghiêm mặt hỏi: "Ngươi ăn hết nhân sâm chưa?”

"À... Cái này..."

Vương Thiết Trụ chớp chớp mắt, thực ra nó đã ăn hết nhân sâm từ lâu rồi, nhưng nó không dám nói cho Tần Hà biết.

Nguyên nhân ấy à, chính là cái tên vương bát đản Từ Trường Thọ kia, vậy mà lại nói là nhân sâm hầm vương bát có thể trị bệnh về đầu óc.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nha.

Biết đâu được, đúng không?

"Có cần suy nghĩ lâu như vậy không?" Tân Hà lườm nó một cái.

Chút cong cong quấn quấn kia, nhìn qua đã biết là nó đang do dự điều gì.

"Đã ăn hết rồi."

Vương Thiết Trụ rụt cổ, thành thật trả lời.

"Được rồi, khi nào Thuận quân rút lui, chúng ta liền đi ra ngoài một chuyến." Tần Hà nói.

"Đi đâu?" Vương Thiết Trụ giật mình sửng sốt.

"Thời gian trước không phải là có rất nhiêu yêu ma quỷ quái cùng đám bê quắt động phủ Long Cung không chào hỏi tiếng nào đã giết tới Kinh thành sao, đến rồi mà không trả lễ thì không hay.

"Gia, ngài muốn đại khai sát giới?" Vương Thiết Trụ giật mình hỏi lại.

Tần Hà lắc đầu, nhếch miệng nở nụ cười: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, chính là đến nhà bọn chúng ăn một bữa mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment