Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 544 - Chương 544 - Kế Phản Gián

Chương 544 - Kế phản gián Chương 544 - Kế phản giánChương 544 - Kế phản gián

Dự cảm của Tần Hà là chính xác.

Năm ngày, chỉ vẻn vẹn năm ngày, Tân hoàng vừa mới kế vị đã khiến cho Lý Sấm cảm nhận được sự bất lực sâu đậm.

Hơn nữa còn là dưới tình huống không hao tổn một binh một tốt nào.

Chính là bắt đầu bắt tay từ năm vạn nhân mã đi theo Lưu Bưu phản bội Thuận quân chạy trốn, sau đó lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lại chiếm cứ ở Thiên Tân Vệ kia.

Nguyên bản Lý Sấm cso đến gần sáu mươi vạn binh mã ở phụ cận kinh kỳ, có thể xưng là trùng trùng điệp điệp, không ai bì nổi.

Nhưng mà Lưu Tông Mẫn vừa chết, liền đưa tới sự kiện Lưu Bưu dẫn đầu mười lăm vạn đại quân thiện chiến phản bội chạy trốn.

Rồi sau đó Lý Sấm lại bị chú cháu Tào thị gài bấy, diệt hai mươi vạn binh mã vây thành Phách Châu.

Lăn qua lăn lại như vậy, đến hiện tại trong tay Lý Sấm cũng chỉ còn hai mươi vạn quân.

Cục diện càng lúc càng khó coi, ba hướng đông nam bắc là địch, hoặc là không phân được là địch hay ta.

Trước mắt thì chính là một tòa thành trì kiên cố với mười mấy vạn người liều chết thủ thành, hơn nữa Thái tử tiền triều còn lên ngôi thành đế trong thành.

Lúc này đừng nói đến tấn công, ngay cả tự vệ cũng sắp trở thành vấn đề.

Mà lúc này, chuyện chó cắn áo rách lại xảy ra.

Mật thám nằm vùng trong quân đội Lưu Bưu truyền về một tin tức.

Tiểu Hoàng đế lông tóc còn chưa mọc đủ vừa mới đăng cơ có mấy ngày, lại phái ra một đội thái giám âm thầm tiến đến quân doanh Lưu Bưu, phong Lưu Bưu là Tổng binh Thiểm Cam, gia phong Hữu đô đốc, quan cư nhất phẩm, mà tướng lĩnh dưới trướng Lưu Bưu cũng đều có phong thưởng.

Vấn đề mấu chốt không phải là tiểu hoàng đế phong chức quan gì cho Lưu Bưu, mà là đám người Lưu Bưu đã tiếp nhận thánh chỉ, còn đội thái giám kia thì bình yên rời đi quân doanh, trở lại Kinh thành.

Khá lắm.

Chuyện này đối với Lý Sấm tới nói, chính là tình huống đáng sợ nhất đã xảy ra.

Lưu Bưu hàng Lê, mười lăm vạn đại quân thay đổi chỗ đứng!!

Tình thế lập tức trở nên tràn ngập nguy cơ, quả thực tệ hại đến mức tận cùng.

Lý Sấm không thể ngồi yên được nữa, cộng thêm lại có Tống Hiến Sách ở một bên không ngừng nói bóng nói gió, thế là trong đêm cùng ngày Lý Sấm đã cấp tốc vội vàng lệnh toàn quân nhổ trại tiến về phía tây.

Trực tiếp bỏ chạy. Nếu còn không đi, kinh kỳ sẽ trở thành thùng sắt.

Ba hướng đông bắc nam đều là địch nhân, phương hướng có thể rút lui chỉ còn lại phía tây, mà phía tây bị dãy Thái Hành Sơn ngăn trở, muốn rút qua con đường Tấn Thiểm, tất phải qua Cư Dong Quan.

Mà chết ở chỗ, tướng lĩnh quan này là tướng lĩnh Lê triều đầu hàng.

Nếu như tin tức truyền đến Cư Dong Quan, tướng lĩnh Lê triều đã đầu hàng lại làm phản thì mình thật sự sẽ thành cá trong chậu.

Lý Sấm không thể không gấp rút.

Lưu được núi xanh lo gì không có củi đốt.

Lý Sấm đã từng gặp qua vô số sóng to gió lớn, bao nhiêu lân bị đánh đến gần như là một thân chạy trốn, kết quả thì sao.

Bất kể thất bại thảm trọng đến cỡ nào, Lý Sấm đều có thể đông sơn tái khởi.

Mà bây giờ trên tay ông ta còn có đến hai mươi vạn binh mã.

Đại quân nam chinh phía nam cũng có hơn hai mươi vạn, còn có nửa giang sơn Đông thổ.

Ai thắng ai thua vẫn chưa thể biết được.

Thế là ôm suy tính như vậy trong lòng, Lý Sấm chỉ dùng thời gian hai ngày để vượt qua Cư Dong quan, quay trở lại vùng đất Tấn Thiểm, nơi mà ông ta đã phất lên.

Tầm mắt trở lại bên phía Lưu Bưu.

Thật ra thì Lưu Bưu còn không rõ chuyện gì xảy ra, mới sáng sớm vừa mới chui ra khỏi ổ mỹ nhân, liền có tiểu tướng thủ hạ báo cáo rằng bắt được một đám thái giám, còn nói đó là sứ giả do Đại Lê phái tới.

Lưu Bưu chạy tới xem xét, thật sự đúng là một đám thái giám, không chỉ có người tới, còn mang theo một phong thánh chỉ, trực tiếp phong hắn làm Tổng binh, chẳng thèm để ý Lưu Bưu hắn có đồng ý hay không.

Lúc đó thiếu chút nữa Lưu Bưu đã nổi đóa.

Nói đến, các ngươi chiêu hàng cũng không làm ra màn dạo đầu, thông thông chút gió, liếc mắt ra hiệu gì đó trước được à.

Còn không biết ngươi là ai, ngươi vừa đến liên lên?

Cũng quá thô bạo đi?

Lúc đó Lưu Bưu muốn phản kháng, ta không cân mặt mũi sao, vừa đến liền lên?

Nhưng nghĩ tới tình cảnh của mình, hắn lại do dự.

Bên phía Lý Sấm là tuyệt đối sẽ không tiếp nhận mình, phía bắc là biên quân Đại Lê, phía nam là Thẩm Luyện, phía đông là biển rộng mênh mông.

Một câu, tiến cũng khó, lui cũng khó, ngồi không thì miệng ăn núi lở.

Hắn không thể ra quyết định, thế là bèn nhận lấy thánh chỉ, mang đi thảo luận cùng tướng [lĩnh thủ hạ. Kết quả vừa thảo luận, thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Ý kiến giữa các tướng lĩnh khác biệt cực lớn, có người cho rằng đây là cơ hội, có thể lợi dụng.

Có người thì cho rằng đây là một cái bẫy, phe mình và Đại Lê có huyết hải thâm thù, bọn họ chính là một trong những phe nhân mã dẫn đầu tiến đánh vào hoàng cung bức tử Sùng Chính.

Đại Lê chiêu hàng chẳng có thành ý gì, tương lai chắc chắn bọn họ sẽ bị thanh toán.

Kết quả, vào lúc bọn họ đang thảo luận kịch liệt thì đám thái giám kia lại chạy mất.

Mới đầu bọn họ còn cho rằng là đám thái giám kia nhát gan sợ hãi, chế giễu đám thái giám kia là kẻ hoạn không có trứng, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng đến hai ngày sau, tin tức chấn động khiến bọn họ phải há hốc mồm đã truyền tới.

Thuận Đế vậy mà lại dẫn quân rút khỏi kinh kỳ ngay trong đêm.

Hơn nữa Thuận Đế không chỉ lui binh, còn phái người đưa đến một phong thư, giận dữ mắng mỏ mười tám đời tổ tông bọn họ: "Đám loạn thần tặc tử các ngươi, thà đầu vào Đại Lê chứ không chịu đầu trẫm, đúng là đám bại hoại của nghĩa quân, trãẫm vê đến Thiểm Cam, nhất định đào mộ tổ các ngươi lên."

Đám người Lưu Bưu xem xét, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đại sự không ổn, trúng kế rồi.

Kế ly gián!!

Khi đội thái giám kia cầm thánh chỉ vào quân doanh mình lại toàn thân trở ra, thì chuyện đầu hàng hay không đầu hàng, hoàn toàn chính là bùn vàng rơi ngay đũng quần, không phải phân cũng là phân.

Khá lắm.

Thuận Đế lần này rút quân, mình xong đời rồi.

Bên cạnh đã mất đi cánh bên bảo vệ an toàn.

Bốn phương tám hướng đều là Lê quân, tất cả thành trì trước kia đầu hàng Đại Thuận cũng đã quay đầu bỏ chạy khỏi hàng ngũ, quan ải duy nhất để lui về Tấn Thiểm hiện tại cũng nằm ở trong tay Thuận quân.

Thuận Đế cho mình qua đó thì chính là gặp quỷ.

Thế là cục diện liền biến thành, hoặc là đầu hàng Đại Lê, hoặc là liều mạng một lần giết ra khỏi trùng vây, hoặc là ra khơi cho cá ăn.

Lưu Bưu do dự mấy ngày, cắn răng.

Đầu hàng!
Bình Luận (0)
Comment