Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 546 - Chương 546 - Lộ Nhân Giáp

Chương 546 - Lộ Nhân Giáp Chương 546 - Lộ Nhân GiápChương 546 - Lộ Nhân Giáp

"Các ngươi là ai?"

Thầy pháp tế sông cùng viên ngoại, quan huyện trao đổi một ánh mắt, nhíu mày hỏi.

"Ta là.... Lộ Nhân Giáp." Vương Thiết Trụ đảo tròn mắt một vòng, nhếch miệng cười nói, trong lòng không khỏi âm thầm sảng khoái một hồi.

Cái cảm giác sử dụng tên giả, quả thực là rất tốt.

Chẳng trách gia lại nghiền như vậy.

"Lộ Nhân Giáp?"

Thầy pháp hơi híp mắt, cái tên này vừa nghe đã biết là giả.

Kẻ đến không thiện.

"Còn ngươi là ai?" Thây pháp nhìn sang Tần Hà.

Tần Hà ngẩng đầu liếc nhìn ông ta một cái, thong thả phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, nói: "Tên ta là Lộ Nhân Ất."

(Lộ Nhân Ất, Lộ Nhân Giáp: người qua đường A, người qua đường B)

Tần Hà vốn định sử dụng nick phụ hay dùng.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ không xứng.

Nick phụ ngự dụng của Thanh Ngưu Đại Tiên, không phải kẻ nào cũng có tư cách nghe được.

"Các ngươi muốn kiếm chuyện?"

Lời này vừa ra, trong mắt thây pháp liền lập tức bắn ra một tia âm lãnh.

Viên ngoại cùng quan viên liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Tế lễ thần sông là bàn cờ mà bọn họ tỉ mỉ chế tạo ra, không thể để cho bất cứ kẻ nào mạo phạm.

Đệ tử dưới trướng thây pháp nghe vậy liền đồng loạt tiến lên phía trước mấy bước, chuẩn bị động thủ với hai người.

Nhưng mà Vương Thiết Trụ nghe thầy pháp nói xong, lại không chỉ không có vẻ gì là căng thẳng lo lắng, trái lại còn cưỡi lừa xuyên qua đám người. đi đến bờ sông.

Lamborgh thấy thế, phì mũi một hơi rồi cũng chở Tần Hà đi đến.

Thầy pháp thấy hai người bình tĩnh như thường thì thay đổi sắc mặt, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho đệ tử dưới trướng.

Đám đệ tử tất nhiên sẽ không nói nhiều lời, trực tiếp vây hai người lại.

"Đừng kích động, ta chỉ đến thăm bạn cũ một chút mà thôi." Vương Thiết Trụ kéo con lừa nhỏ đứng yên,

"Bạn cũ?" Lúc này viên ngoại mở miệng, nghi ngờ hỏi.

"Chính là cái con cóc yêu mà các ngươi tế bái kia." Vương Thiết Trụ cười cười, sau đó lộ ra vẻ mặt tràn đây khó hiểu hỏi: "Đúng rồi, tại sao các ngươi lại ném mấy thứ vô dụng này xuống sông vậy?”

"Cóc?" Thầy pháp nghe vậy thì lập tức nổi giận quát: "Im miệng, ngươi dám ô nhục thần sông chi danh, chúng ta đây là đang cúng tế thần sông, khẩn cầu một năm bình an."

"Cúng tế?" Vương Thiết Trụ híp mắt, nói: "Ngươi ném tam sinh thì cũng thôi đi, ném cả vàng bạc làm gì, lại còn ném nữ tử nữa chứ?"

"Đây là cống phẩm của thần sông, ngươi biết cái gì?" Viên ngoại quát khẽ.

"Cống phẩm?" Vương Thiết Trụ cười cười, châm chọc nói: "Dưới nước đục ngầu, vàng bạc có khác gì sỏi đá đâu, cóc yêu lấy tiền tài nhân gian làm gì? Còn có hai nữ tử này, ném xuống nước liền chết ngay lập tức, đưa cho cóc yêu có tác dụng gì?"

"Thần sông thần thông quảng đại, tự có động phủ thần tiên làm nơi sử dụng, há là các ngươi có thể tưởng tượng được." Thầy pháp phản biện.

"Vị bạn cũ kia của ta sống trong hang bùn, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, thời tiết này nó còn đang ngủ đông, các ngươi bày ra những việc này chỉ là uổng công, ta thấy các ngươi tế lễ thần sông là giả, vơ vét của cải mới là thật." Vương Thiết Trụ không khách khí nữa, trực tiếp đâm thủng ông ta.

'Xoạt...'

Lời này vừa ra, quân chúng bách tính liền xì xâm nhốn nháo.

Rất nhiều người bắt đầu châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán.

Vẻ mặt thầy pháp, viên ngoại, quan huyện lập tức biến thành cực kỳ khó coi.

“Nhóc con miệng còn hôi sữa, đừng có nói bậy!"

Tên quan viên kia đến lúc này cuối cùng cũng đã mở miệng, nói: "Thân sông nơi đây chính là được triều đình sắc lệnh gia phong, há lại có thể để ngươi ở nơi này đổi trắng thay đen, còn không lùi xuống, bản quan trị ngươi tội chết."

"Vậy ngươi gọi thần sông ra cho mọi người thấy đi." Lúc này, Tân Hà nhàm chán lên tiếng nói.

Vương Thiết Trụ gật đầu phụ họa" Không sai, nếu các ngươi gọi không ra, vậy thì các ngươi chính là lừa đảo..."

"Hung hăng càn quấy..."

Thầy pháp hoàn toàn nổi giận, chỉ vào Vương Thiết Trụ cùng Tần Hà nói: "Thần sông chính là thần linh hạ giới, chưởng quản một phương, há lại có thể gọi liền đến, vẫy liền đi? Ta thấy các ngươi chính là muốn..."

Nhưng mà ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Vương Thiết Trụ làm nghẹn lại trong nháy mắt như bị kẹp cổ.

Vương Thiết Trụ thong thả nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Ta có thể ~"

Ta có thểi

Một câu ngắn gọn nhưng lại có sức mạnh đến cỡ nào.

Cúng tế mười năm, bách tính Vũ thành càng ngày càng nghèo, người không gánh nổi đóng góp cũng chỉ có thể bán đồng ruộng lấy tiên.

Vũ thành hiện tại, tuyệt đại đa số đất đai đều tập trung trong tay viên ngoại.

Nếu nói là không có tiếng kêu than thì đó là không có khả năng.

Ba chữ nhẹ nhàng của Vương Thiết Trụ, gần như là đã châm lên ngòi lửa.

Sự uy hiếp của thần sông chính là điểm neo cho tế lễ thần sông, nếu điểm neo này rời đi nơi khác, vậy thì tất cả kế hoạch và tổ chức của bọn họ liền sẽ sụp đổ, đồng thời còn dẫn lửa thiêu thân.

"Không thể nào." Theo bản năng, thầy pháp vội vàng phủ nhận.

Bởi vì ông ta đã từng thử, nhưng toàn bộ đều thất bại.

Cái gọi là tế lễ thân sông, thực ra chính là chạy ngang qua sân khấu, ông ta chưa từng chân chính giao tiếp với cóc yêu lần nào.

"Đó là ngươi, ta... Có thể!" Vương Thiết Trụ nói từng chữ.

Vừa dứt lời, chỉ thấy mặt sông đột nhiên cuộn trào lên, mặt nước màu vào cuồn cuộn tách ra như là đất nứt, kèm theo đó là tiếng kình phong gào thét.

Ngay sau đó, một cái đầu khổng lồ chui ra khỏi mặt nước, mở ra đôi mắt lồi to như cái trống.

Đó chính là đầu của một con cóc.

Một màn này hết sức hùng tráng và thần dị, không ít người bị dọa sợ nhao nhao lui bước.

Ngay cả đám người thầy pháp, quan viên cũng là vội vàng rút lại phía sau, sắc mặt đại biến.

Diệp Công thích rồng, nhưng khi chân long thật sự giáng lâm thì Diệp Công lại bị dọa chạy.

Con cóc đảo mắt nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã khóa chặt vào hai người Vương Thiết Trụ cùng Tần Hà, cung kính nói: "Tiểu yêu cóc Vị Hà, bái kiến hai vị cao nhân."
Bình Luận (0)
Comment