Chương 547 - Cóc yêu
Chương 547 - Cóc yêuChương 547 - Cóc yêu
"Sì sầm ~"
Một màn này lại một lân nữa gây chấn động sâu sắc đến bách tính Vũ thành.
Cóc yêu trong truyên thuyết chỉ có một số ít người là đã từng trông thấy, tuyệt đại đa số người đều là nghe truyền miệng.
Dù là mấy lần vỡ đê bên sông kia, cũng đều chỉ thấy nước lũ, không thấy cóc.
Hôm nay vừa thấy, hóa ra trong nước thật sự có một con cóc yêu to lớn như vậy.
Không chỉ to lớn, nó còn có thể mở miệng nói tiếng người.
Là yêu vật không thể nghi ngờ.
Giờ khắc này, ánh mắt của bách tính Vũ thành nhìn Vương Thiết Trụ và Tần Hà không khác gì với ánh mắt đang nhìn thần tiên.
Ngay cả thầy pháp cũng không thể kêu gọi cóc yêu ra, nhưng bọn họ lại có thể gọi nó ra đến.
"Ta đã nói rồi, ta có thể." Vương Thiết Trụ mang vẻ kiêu ngạo nhìn về đám người thầy pháp.
Nó vẫn luôn núp dưới vây cánh Tần Hà, đến hiện tại đã là đại yêu có gần bốn trăm năm đạo hạnh.
Kêu gọi cái loại hàng như cóc yêu này, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhấc chân mà thôi.
Giờ khắc này, đám người thầy pháp, quan huyện nhất thời giống như mở phường nhuộm, lúc xanh lúc trắng, trong vẻ không thể tin được mang theo sự hoảng sợ, hôm nay thực sự gặp phải cao nhân.
"Cóc yêu to gan, dám làm vỡ đê trút nước làm hại một phương, phải bị tội gì?" Vương Thiết Trụ nghiêm mặt nhìn về phía cóc yêu.
Cóc yêu hơi trầm đầu xuống nước, trong mắt chứa đầy sợ hãi, vội vàng giải thích: "Oan uổng quá, tiểu yêu từ sau khi nhận được Lăng Vân đạo trưởng chỉ điểm lĩnh ngộ phương pháp tu luyện, vẫn luôn tuân thủ theo lời chỉ bảo của đạo trưởng dốc lòng tu luyện, chưa bao giờ từng gây tai họa cho nhân tộc trên bờ, ngay cả động quật mà tiểu yêu ngủ đông, cũng là cố ý tránh xa đê, chuyện Vũ thành vỡ đê không phải do tiểu yêu gây ra, xin cao nhân minh xét."
"Lời này là thật?" Tân Hà hỏi.
"Câu nào cũng là thật, nếu có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh xuống."
Tần Hà gật đầu: "Ta tin ngươi."
"Như vậy vị thây pháp đại nhân này, chuyện vỡ đê, đến lượt ngươi giải thích một chút." Vương Thiết Trụ nghiêng đầu nhìn thầy pháp.
Thầy pháp thâm hô không ổn, theo bản năng muốn mở miệng biện giải, kết quả miệng lại đột nhiên mất đi khống chế, miệng như gáo toác: "Sông vỡ bờ đê, đó là do ta phái người phá nổ, dân chúng không gặp tai họa, ai sẵn lòng cung phụng chúng ta chứ."
Thuật chân ngôn! "Hả..."
"A? Cái gì?"
"Thầy pháp phái người phá đê?"
Một câu, khiến sắc mặt như chết lặng của bách tính Vũ thành lập tức biến thành phẫn nộ cực độ.
Cúng tế mười năm, bao nhiêu gia đình phải bán ruộng bán đất, thậm chí bán nhi bán nữ.
Còn có bao nhiêu người phải rời khỏi nơi đây đi lưu vong, không rõ sống chết.
Mà đây còn chưa phải là cao trào.
Vương Thiết Trụ lại nhìn về phía viên ngoại, hỏi: 'Phạm viên ngoại, vậy ngươi thì sao, lại vớt lợi ích như thế nào?"
Thế là miệng Vương viên ngoại cũng toác: "Sông vỡ bờ đê, phá nhà phá cửa, còn có chia phần gánh vác cống phẩm cho tế lễ thân sông, mục đích chính là làm cho bách tính Vũ thành nghèo đi, ta nhân cơ hội này mua lại ruộng đồng bọn họ, để cho bọn họ đời đời kiếp kiếp phải làm tá điền cho ta."
Tiếp đó là đến phiên quan huyện.
Miệng ông ta cũng toác ra, nói: "Ta chính là phân chi bạc tế lễ thân sông, còn rương bạc ném xuống nước thì căn bản là không có bạc, phía trên là chì, phía dưới là bùn, về phần bạc thì đã bị chúng ta chia nhau từ trước rồi."
"Cho nên chuyện này từ đầu đến cuối là một âm mưu?”
"Không sai, là âm mưu?”
"Người không có khoản thu nhập ngoài không thể giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm không thể mập."
"Vậy sông nữ kia thì sao?”
"Là thủ đoạn chèn ép kẻ nào không phục, kẻ nào dám làm phản và gây rắc rối thì dìm chết nữ nhi của chúng."
"Thì ra là thế, thủ đoạn không tệ, vừa cao minh vừa nham hiểm độc ác." Vương Thiết Trụ lạnh mặt vỗ tay khen hay, nhìn về phía cóc yêu, nói: "Nhắc tới, trên thân ngươi vác nhiều nồi như vậy, ngươi hoàn toàn không biết gì sao?"
Cóc yêu lập tức nhân tính hóa nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm muốn biện giải, nhưng nghe thấy lời tự bộc của thầy pháp, viên ngoại cùng quan viên, thì trong lòng nó lại sinh ra sợ hãi, cuối cùng đành phải đàng hoàng nói: "Không dám lừa gạt cao nhân, tiểu yêu có biết một chút ít, nhưng đầu xuân là thời tiết tiểu yêu ngủ đông chưa tỉnh, cho nên mặc kệ không để ý đến chúng, tiểu yêu có tội."
Tần Hà cười cười, có chút tò mò hỏi: "Ngươi ngược lại là thừa nhận rất nhanh nha, ngươi vừa mới nói, ngươi là được Lăng Vân đạo trưởng chỉ điểm?"
"Đúng vậy, hơn ba trăm năm trước, Lăng Vân đạo trưởng đi ngang qua nơi này đã từng chỉ điểm cho tiểu yêu, chỉ là tư chất tiểu yêu quá kém, đến nay vẫn chưa thể hóa hình." Cóc yêu gật đầu như gà con mổ thóc, kích lên từng gợn từng gợn sóng nước.
"Được rồi, chúng ta đã làm rõ nghi vấn, hiện tại đến phiên các ngươi." Vương Thiết Trụ nhếch miệng nở nụ cười, ánh mắt liếc qua toàn trường một vòng, cuối cùng dừng lại trên thân cóc yêu một chút.
Ý tứ rất rõ ràng, có oán báo oán, có thù báo thù.
Cóc yêu nhận được ám chỉ, ánh mắt khóa chặt vào đám người thây pháp, nghiến răng nói: "Bản yêu và các ngươi gần đây không oán, trước kia không thù, các ngươi lại dám chụp bô lên đầu bản yêu, nhận lấy cái chết!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy cái lưỡi nó vươn dài ra, đầu lưỡi bắn ra như một tia sét đánh, dính lên trên trán thầy pháp.
Tiếp đó nó liền thu lưỡi lại, thây pháp kêu lên một tiếng đau đớn rồi trực tiếp bị kéo bay vào trong miệng cóc yêu, biến mất.
Ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.
Cót ca cót két, thơm thơm giòn giòn, nhai mấy cái liền nuốt xuống bụng.
Quan huyện cùng viên ngoại thấy thế, lập tức hoảng sợ muôn dạng, theo bản năng hét toáng lên rồi nhanh chân chạy trốn.
Nhưng mà thầy pháp có đạo hạnh còn không thể chạy được, huống chỉ là kẻ tay trói gà không chặt như bọn họ?
Đâu lưỡi cóc yêu liên tiếp bắn ra, thoáng một cái đã cuốn luôn bọn họ vào trong miệng.
Bách tính Vũ thành trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả mọi việc, khỏi phải nói cũng biết là chấn động đến mức nào.
"Thần nhân từ trên trời hạ phàm, thay trời hành đạo." Có ông lão hô to.
"Thần tiên!"
Bách tính Vũ thành nghe vậy, không ít người nhao nhao quỳ lạy, những người còn lại cũng rối rít học theo,
Nhưng mà sau khi bọn họ quỳ xuống liền không thấy động tĩnh, qua hồi lâu sau, đợi đến khi có người to gan ngẩng đầu nhìn lên thì mới phát hiện.
Bờ sông đã trống rỗng, không thấy cóc yêu, mà hai vị thân tiên kia, cũng đã biến mất.
Chỉ còn lại đệ tử dưới trướng thầy pháp và gia nô của quan huyện cùng viên ngoại đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó vội vàng chạy tán loạn.
"Đừng để bọn chúng chạy thoát!"
"Đánh chết chúng đi!"
"Báo thùiI!
Bách tính Vũ thành thấy vậy, lập tức quần tình dâng trào mãnh liệt, thi nhau bò dậy từ dưới đất, vừa rống giận vừa đuổi đánh.
Chỉ cần đuổi kịp, vây lại chính là một trận hành hung cuồng liệt, đừng nói mạng, xương cốt cũng bị đập đến bể nát.