Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 548 - Chương 548 - Phiên Phức Lớn Hơn

Chương 548 - Phiên phức lớn hơn Chương 548 - Phiên phức lớn hơnChương 548 - Phiên phức lớn hơn

Thực ra kiểu kịch bản thần sông như vậy, từ xưa đến nay nhiều không kể xiết.

Nói về tới, chuyện Dơi vương cùng Tào Hắc Tử phát tán ôn dịch vơ vét của cải ở miếu Nhàn Vân lúc trước, cũng là cùng một con đường.

Chỉ khác nhau ở chỗ phương pháp và thao tác cụ thể.

Thầy pháp tế sông không chỉ cố định ở một vùng Vũ thành này, hành vi bố cục tương tự ở những châu phủ khác cũng có.

Thậm chí, đây thực ra còn là một ngành nghề cửa hông trục lợi tương đối hoàn thiện, đều có nhân vật sắm vai riêng, lừa đảo hãm hại.

Có thủy yêu làm loạn, cũng có thủy yêu không làm loạn.

Nhưng làm loạn hay không làm loạn đều được, chỉ cần có thể bắt được một lý do, ký kết liên minh lợi ích với địa đầu xà thành công thì bọn họ liên có thể vơ vét của cải.

Giống như những tai họa khác, nhân họa trộn lẫn trong đó càng nhiều.

Thu thập mấy cái loại như thầy pháp điền vào Địa ngục chỉ là việc Tần Hà thuận tay làm, mục đích thật sự của hắn, chính là đi xuống dưới vùng nước này, tìm kiếm di tích thần thoại.

Hắn đã quăng đi cục diện rối rắm của vương triều thống trị, nhưng ở trong quá trình này hắn lại phát hiện.

Có khả năng mình lại trêu chọc một chuyện càng phiền phức hơn cả chuyện thay đổi vương triều — trật tự luân hồi.

Tổng kết lại một câu chính là: Xu thế thiên địa từ mạt pháp tiến vào tịch pháp đã không thể ngăn cản, theo đó mà đến, là trật tự luân hồi sắp sửa sụp đổ.

Sau khi diệt đi Ngụy Thần Thiên đình, mặc dù Ngụy Thần không có kịch đèn chiếu, nhưng từ trong những lời rống giận và chửi mắng của bọn họ, Tần Hà mơ hồ nhận biết được chuyện này.

Thời đại tịch pháp, yêu ma quỷ quái tránh lui, pháp tắc tu luyện sắp sửa sụp đổ, vạn pháp tịch diệt.

Ở trong đó cũng sẽ bao gồm cả "Âm thần" Địa phủ.

Như vậy liền sinh ra một vấn đề, hiện tại trật tự luân hồi là dựa vào Âm tào Địa phủ duy trì.

Nếu như Âm thần cũng mất đi năng lực, vậy thì trật tự luân hồi này sẽ vận chuyển tiếp như thế nào?

Không suy nghĩ không biết, vừa suy nghĩ liền giật mình.

Suy xét ra Tân Hà phát hiện, nhân quả dẫn đến từ việc mình tiêu diệt ngụy Thiên đình, có thể còn lớn hơn rất nhiều so với việc thay đổi vương triều.

Ngụy Thiên đình, hệ thống vận hành thối nát, dị dạng xây dựng giữa hai giới âm dương.

Nhưng bất luận là cái hệ thống này khiến người ta khó chịu thế nào, thì nó là ổn định, ít nhất là tạm thời ổn định.

Hiện tại vấn đề đã xuất hiện. Ngụy Thần Thiên đình bị diệt, tốc độ rơi xuống của mảnh "Thiên đình" lơ lửng trên Bích lạc thiên kia sẽ tăng tốc cực nhanh.

Thời điểm nó rơi xuống, tám chín phần mười đó chính là thời điểm tịch pháp mở ra.

Nói cách khác, chuyện này tương đương với, Tân Hà đã hung hăng đẩy mạnh thiên địa trên con đường tiến về tịch pháp.

Mặc dù đây cũng không phải là ý định ban đầu của hắn.

Nhưng... Nghiệp lực nhân quả, chính là đã bị gieo xuống như vậy.

Bằng không sao lại có thuyết pháp: "Chúng sinh sợ quả, Bồ Tát sợ nhân" chứ?

Đúng như lúc trước đã từng nói qua, khi một hệ thống vận hành ổn định, không quan tâm rằng nó không hợp lý, hoặc là mục nát, thậm chí khó coi đến cỡ nào, ngươi muốn đụng vào nó phải cực kỳ cẩn thận.

Bởi vì bất kỳ một động tác nào của ngươi, cũng có thể làm cho nó sụp đổ ngay tức thì, hoặc là tăng nhanh tốc độ sụp đổ.

Tất cả những điều trên khiến cho Tần Hà "không có việc gì cả người nhẹ nhàng” thư thái không quá ba ngày, lại bắt đầu thấy nhức đầu.

Vốn dĩ hắn tính cắn răng giậm chân mặc kệ cái "chuyện không liên quan tới mình" này, nhưng càng suy nghĩ sâu hắn lại phát hiện.

Cái này con mẹ nó, thật đúng là không phải chuyện không liên quan tới mình.

Vấn đề quan trọng nhát là, nếu thiên địa tiến vào tịch pháp thì có ảnh hưởng gì tới mình hay không?

Nếu nói là không có, vậy nhất định là không thể.

Nếu nói là có, vậy sẽ ảnh hưởng bao lớn?

Không rõ.

Mang theo những nút thắt trong lòng, Tần Hà trước khi lên đường lại tìm lão phu tử trò chuyện.

Kết quả lão gia hỏa kia bật ra một câu "Năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng nặng”, trực tiếp làm cho Tần Hà ngớ cả người.

Lời nói này ở thời không trước kia của Tần Hà là hơn một ngàn năm sau mới có người truyền rao.

Điều này không thể không làm cho Tân Hà nghi ngờ, đây có phải là ám thị nào đó hay không.

Nói chung, tóm lại là, chuyến xuôi nam đi ăn đại hộ lần này của Tần Hà, lại có nhiều thêm một việc... Tìm kiếm di tích Thiên đình, phá giải bí ẩn luân hồi.

Vùng nước mà cóc yêu ẩn núp, chính là có một mảnh di tích.

Đây là manh mối do Vương Thiết Trụ tự mình đứng ra cung cấp.

Thế là Tần Hà bỏ qua địa bàn của Ngao Giác Đại Vương và Quy Vương, đi thẳng tới bên bờ Vị Hà. Thời tiết đầu xuân, nước sông đục ngâu lăn cuồn cuộn.

Đám người Tần Hà hai người một bò một chồn nước dưới sự chỉ dẫn của cóc yêu nhanh chóng lặn xuống nước.

So với Đại Vận Hà do con người tạo ra, sông Vị Hà không hổ là thủy mạch tự nhiên, mực nước cực sâu.

Chỉ là lớp nước vàng đục bên trên đã đạt đến trăm trượng, vượt qua tầng nước vàng đục, tầng nước dưới mới trở nên trong sạch.

Mặc dù không có ánh sáng, nhưng đối với hai người một bò một chồn có "Thuật nhìn ban đêm' mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Phóng tâm mắt nhìn đáy nước mấy trăm trượng, Tần Hà nhìn thấy một mảnh di tích ngói vỡ tường đổ to lớn.

Dường như ở nơi này nước không còn lưu động, nó trong suốt tựa như là không khí, lại đông đặc giống như là thạch rau câu.

Một mảnh đổ nát thê lương tản lạc dưới đáy nước lại không hề bị bùn nước bao trùm, cũng không bị bất kỳ một cây cỏ dại che phủ.

Dù là đã rơi từ trên trời xuống hơn vạn năm, nó vẫn không nhiễm chút trần thết

Xác thực là di tích Thiên đình không sai.

"Ngươi vẫn luôn tu luyện ở nơi này?" Đi đến bên ngoài di tích, Tân Hà nhìn về phía cóc yêu hỏi.

Nó chỉ là một tiểu yêu tu hành ba trăm năm, đạo hạnh còn chưa đến một trăm năm.

Tư chất kém cỏi, tuổi thọ của chủng tộc cũng không dài, không biết ba trăm năm trước Lăng Vân đạo trưởng đã chỉ điểm nó cơ duyên gì.

Nên nói không nói, đối với việc cóc yêu không gây tai họa cho bách tính hai bên bờ, biểu hiện tốt, một hồi cũng có thể chỉ điểm thêm cho nó một chút.

Thanh Ngưu Đại Tiên trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, là Lục địa thần tiên có lòng khoan dung độ lượng rộng lớn.

Không chỉ đủ rộng để đi ăn đại hộ.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cái con cóc nghèo này, ngay cả động phủ cũng không mở, một thân da vừa già vừa thô.

Có bỏ vào nồi cũng không nhai nổi.

Nhưng mà lời cóc yêu trả lời, lại khiến Tân Hà nheo mắt, nó cung kính nói: "Bẩm cao nhân, đúng vậy, hơn ba trăm năm trước Lăng Vân đạo trưởng lệnh tiểu yêu trông coi nơi đây, nói rằng ba trăm năm sau... Sẽ có một người cưỡi ngưu tới nơi này.'

(Ngưu là chỉ chung cả trâu và bò)
Bình Luận (0)
Comment